Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 17 : Tiêu nhiên! em gái anh sẽ về với anh

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


__Tại sân bay__



Một đêm co ro trong căn phòng lớn nó đã suy nghĩ rất nhiều lần,phải,chính xác là rời khỏi.



Nó ghét cảm giác này,cảm giác khi nhìn thấy anh ta cưỡng hôn nó.



Ghét cảm giác khi nhìn vào Nike,và ghét cảm giác đối mặt với Shyz.Nó sẽ trở nên không kiên định và giết chết họ mất!



Có mặt từ sớm ở sân bay nó nhìn chằm chằm vào đồng hồ,chỉ mới 5 giờ 30 phút.



Nghĩ lại Ken và Anny nó thở dài,bỏ đi không từ mà biệt đúng là có chút có lỗi.Nhưng nếu cho họ biết,họ sẽ không cho nó đi.



Lôi điện thoại từ trong túi áo khoác ra nó bấm gọi cho anh.



_Anh nghe! Em sao vậy? Ở đó có tốt không?



Anh hỏi,giờ này bên Pháp là 5 giờ 30 chiều,có lẽ anh đang ngắm hoàng hôn ở biển.Vì trong điện thoại nó đã nghe rõ ràng tiếng sóng đang vỗ vào bờ.



_Tiêu Nhiên! Em gái anh sẽ về với anh!



Nó không cho anh phản đối hay là không liền tắt ngay nguồn điện thoại.Bỏ nhanh vào túi áo,nó phì cười bước nhanh vào trong.Nhưng không quên quay đầu nhìn lại nơi đau khổ này một lần nữa.



_Tạm biệt mọi người!



____________________



*Biệt thự Phong Gia*



Cầm lấy bức thư trên tay Ken run rẩy,anh biết nó sẽ lựa chọn cách tiêu cực này,tại sao ngốc nghếch không cản nó lại.



Anh còn một món quà muốn tặng cho nó,anh phải dành thời gian để bên cạnh nó,tất cả bị Korean phá hỏng rồi.



*Cạch*



_Anh 2! Có chuyện gì vậy?Angel đâu rồi?



Quay sang em gái anh bực dọc đưa bức thư rồi lập tức chạy nhanh đi.



Nhìn vào tờ giấy trên tay cô đanh mặt.



Nội dung:



" Ken! Anny! Xin lỗi hai người nha! Em thấy cuộc sống ở đây không phù hợp với mình,cho nên đã quyết định về bên cạnh Tiêu Nhiên.



Trước giờ em đã quen cảm giác có anh 2 ở bên cạnh,dù ở đây hai người đã rất tốt với em.



Tính cách của em là kiêu ngạo,không thể chịu bất cứ đả kích gì,cho nên,luôn chọn cách tiêu cực nhất,đó là,để mọi người không biết về sự ra đi của em.



Ken này! Cảm ơn anh trong những ngày qua đã chăm sóc cho em! Em cảm thấy rất hạnh phúc,nhưng mà..đôi lúc sự dung túng của anh sẽ chìu hư con nít đó!



Còn Anny này! À không,hôn phu dễ thương của tao,tao không thể hoàn thành lời hứa học lớp đặc biệt với mày rồi! Nhờ mày nói với Đằng Diệp,tao cũng rất thích chơi chung với nó.



Có cơ hội nhớ sang Pháp với tao có biết không?



À quên! Tao không muốn làm người không có uy tín,trong chiếc hộp ở trên tủ đầu giường có một chiếc áo choàng,cũng nói thêm đó là của người cầm ô,hình ảnh chàng trai rất biết cách thương người đó mà tao đã nói.Cũng chính là tên hôm bửa trong tiết kiểm tra khả năng âm nhạc của mình lên tiếng nói với giáo sư,chiếc áo đó là của anh ta.



Nhờ mày trả lại có được không?Nói với anh ta làm người đừng nên hạ lưu như vậy!



Còn nữa,nói với Bin rằng tao rất nhớ anh ấy!Số điện thoại tạm thời tao sẽ không dùng đến nữa,mỗi ngày sẽ cố gắng online với mày và Ji.



Còn một điều này,không được nói cho ai biết bất kỳ một thứ liên quan đến tao!



Mà nói cũng không sao! Vì tao và anh 2 còn một nơi rất đặc biệt!
Anh hừ nhẹ rồi nhập tâm vào những phím đàn,lạnh lẽo và cô độc.



*Cộp..cộp*



Âm thanh này?Ken xiết chặt nắm tay rồi đẩy mạnh cửa vào trong.



Người con trai trước cây đàn piano khẽ nhếch môi tiếp tục công việc của mình,giai điệu cứ âm u ai oán chìm đắm trong chết chóc.



_Hạo Thy Nhật! Mày dừng lại ngay cho tao!



Có người gọi cả tên lẫn họ anh bằng giọng điệu này sao?Cũng có chút bản lĩnh,không tồi cho lắm.



Anh dừng lại từ từ đứng dậy quay lại phía sau,hình ảnh người con trai trước mặt là Ken,anh lắng giọng.



_Gì đây?



_Tại sao mày lại làm như vậy?-Anh gắt,Korean phút chốc im lặng,hóa ra là chuyện của cô nhóc đó_Mày có biết con bé là người như thế nào không hả?-Nhìn Ken,anh cười nhạt.



_...



_Dù mày có chạm vào bất cứ ai riêng con bé tuyệt đối không được!



_Mùi vị ngọt lịm ở đầu lưỡi sao?Thú vị đấy!



Khóe môi Ken cười trong đau đớn,anh tại sao lại nói lý lẽ với tên lạnh lùng này chứ! Điên thật rồi!



_Bây giờ người tao yêu chạy mất rồi! Mày vừa lòng chưa hả? Nhà họ Hạo của mày cũng rất giỏi khiến người khác chạy trốn đó!



Ken cười khẩy lùi lại phía sau rồi từ từ xoay người đi,anh đưa mắt nhìn theo Ken cau mày.Nhà họ Hạo là ý gì?



_Nói!



Người ở phía trước anh bất giác dừng lại khẽ xoay lại nhìn vào Korean.



_Sao hả?Tao nói đúng quá rồi phải không?



Ken nói khích.



_Con bé đó có liên quan gì đến nhà họ Hạo của tao?



Quay sang Ken anh trừng mắt,người con trai kia khẽ bật cười.



_Được!



_____________________



*Ầm ầm*



_Khiết Như! Tại sao em lại bỏ đi?



Nhìn ra ngoài khơi anh hét lớn,tim đau quặn thắt đến liên hồi.Tại sao vậy?Là anh có lỗi hay sao?Người đứng sau anh khẽ thở dài tiến nhanh lại.



_Anh 2!Lại nhớ con bé sao?



Quay sang Nike,Bin im lặng.



_Đúng vậy! Em cũng nhớ con bé!



_Nhớ là dùng hành động đó sao?Có lẽ..người khiến con bé bỏ đi là vì em đó!



Đay nghiến anh nói,người con trai bên cạnh Bin cười nhạt.Phải,là anh đã sai rồi.