Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 18 : Đường chân trời

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


Phải chi ta có thể một lần thôi em hỡi



Hoán đổi cho nhau để em biết anh yêu em thế nào?



Để cho em sẽ biết niềm đau anh phải gánh!



Khi cứ yêu em dẫu biết tim em nay đã nguội lạnh!



Phải đâu anh yếu đuối bởi vì yêu em thôi



Nước mắt anh rơi giữa đêm khuya vắng,anh điên mất rồi!



Ngày qua anh vẫn sống,nụ cười anh vẫn hé



Nhưng em biết không?



Anh chưa bao giờ thấy lòng bình yên!



...



*Clap clap*



Tiếng vỗ tay làm anh khẽ giật mình,quay lại phía sau thì bắt gặp ngay khuôn mặt của Paul.



Người con trai từ từ khép chặt cánh cửa,rồi bước đến tựa lưng vào cây đàn nhìn anh cười nhạt.



_Tâm trạng chú không ổn thì phải! Liên quan đến cô bé ở học viện YN sao?



Thật ra,Paul vẫn đang rất khó hiểu về mối quan hệ của nó và Shyz,điều đặc biệt hơn,Shyz lại không hề biết người Paul si tình là nó.



Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy.Tiến về phía tủ đầu giường anh lấy vội bức ảnh lên xem.



Việc kết hôn trên danh nghĩa kia khiến anh rất khó khăn để tìm ra chính con người mình,nhưng sau năm năm người anh yêu cũng hoàn toàn trở lại.



Là một thiên thần mang hai màu cánh đặc biệt,tượng trưng giữa đơn thuần và hiu quạnh.



Paul cau mày nhìn vào trong bức ảnh,kì thật,trước giờ anh chưa từng nhìn thấy.Có lẽ là vì cuộc hôn nhân,nên Shyz đành giữ nó lại một góc riêng.Hóa ra chú của anh cũng có rất nhiều tâm sự.



_Thật ra con bé là người mà chú rất yêu!Cô bé mà cả đời này chú mong có thể cưới làm vợ.Vì cô bé này,chú đã đau khổ và cũng rất hạnh phúc!



Quay sang Paul anh trân thành nói,khóe môi còn mỉm cười.Nhìn vào bức ảnh một lần nữa Paul cố gắng giữ bình tĩnh.



_Là cô bé ở học viện YN hôm đó sao?Con bé..cũng yêu chú chứ?



Bắt gặp Paul đang ấp úng,anh có chút thắc mắc.Thằng cháu này từ bao giờ học cách lúng túng thế kia.



_Phải! Chính xác là con bé!



Anh gật nhẹ đầu.



Lùi lại phía sau anh như không tin vào tai mình.Không đúng! Họ quen biết khi nào chứ?Là 9 năm về trước sao?



_Tiêu..Khiết Như?



Anh khó khăn khi nhấn mạnh 3 từ này,nghiêm túc mà nói thì hoàn toàn không muốn đó là sự thật.



_Đúng vậy! Cháu quen biết con bé?



Người con trai kia có chút khó hiểu hỏi anh.




Ai kia mè nheo,nhưng thật ra chân nó đã bớt đau rồi,chỉ là..muốn giống như lúc nhỏ.



_Anh sẽ cõng em về nhà có đúng không?



Ý đồ đen tối xuất hiện,người con trai kia khẽ gật đầu từ từ xoay lưng lại.Bám chặt vào cổ anh nó cười khúc khích.



Anh từ từ đứng dậy rồi di chuyển,giữ chặt chân của người con gái kia anh lắc đầu.



_Sao giống như em đang giả vờ vậy tiểu thư Tiêu?



_Em bị đau chân thật mà!



Nó vờ nhăn nhó,Tiêu Nhiên khẽ bật cười xốc nó lên nằm gọn trên lưng.



_Tiêu Nhiên! Ở bên cạnh anh 2 rất an toàn! Em không muốn tìm kiếm gia đình của em nữa! Nếu như họ cần em thì đã tìm 9 năm trước rồi! Em nghĩ..họ không nhớ đến em!



Gục đầu lên vai anh nó buồn bã.



Anh cười nhạt quay mặt lên nhìn ai kia.



_Dù ra sao thì ở đây luôn là nhà của em! Anh là anh 2 của em! Ông của anh cũng là ông của em! Mãi mãi không thay đổi! Nhưng mà..



Đang nói anh bỗng khựng lại,nó khẽ trau mày thắc mắc.



_Nhưng sao chứ?



_Nhưng mà..cân nặng của em nên thay đổi đi! Nhẹ thật đấy!



_Tiêu Nhiên! Anh dám chê em nhẹ sao?



Cắn nhẹ vào tai anh nó trả thù,con người kia không hề gì chỉ mỉm cười thích thú.



_Cắn nhầm chỗ rồi cô bé!



_Hửa? Vậy chỗ nào mới đúng?



_Má của anh! Mau lên!



*Chụt*



Nó cười tươi hôn một cái rõ lên má anh,chao ôi thật mịn màng và có chút ngọt ngọt.



_Anh 2! Em đổi ý rồi! Anh đừng kết hôn nhé!



_Được được! Anh chìu em!



...



Ánh hoàng hôn dần hiện ra,bao trùm một không gian thoáng đãng.



Hai người bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.



Ở Việt Nam là thời khắc bình minh gần ló dạng.



..



Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!