Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 19 : Đó là luật

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


2 tháng sau



Nằm giữa trung tâm thành phố là một căn biệt thự lớn,bên ngoài mang hình dáng những chú mèo hello kitty rất đẹp,với diện tích 2000㎡ và đầy đủ mọi tiện nghi.



Ông chủ căn biệt thự này cũng rất tận tâm nhỉ?Chắc hẳn đang có một mưu đồ xấu xa!



...



__6 giờ am__



*Cạch*



Bước vào căn phòng đầy thú nhồi bông,người con trai nhìn ngắm cô bé với chiếc đầm màu hồng nhạt trên người mỉm cười.Đã bao lâu anh không cười rồi nhỉ?Kể từ ngày đó!



Ngồi xuống cạnh nó,anh đưa tay kéo chăn đắp cẩn thận rồi cúi người đặt lên vầng trán bóng nhẵn một nụ hôn.



Ngày hôm nay là một ngày trọng đại,nhưng có một người đang trong tình trạng ngủ rất say.



Anh rời khỏi phòng nó rồi ung dung bước xuống nhà,sau đó cho tất cả người hầu lui đi.



~Một lúc sau~



Anh vừa rời đi được một lúc thì nó tỉnh lại,nhìn quanh căn phòng nó ngồi bật dậy,gãi gãi đầu.



Không nhớ gì hết vậy nè!



Sau một đêm lại bị mất trí nhớ nữa sao?Căn phòng này thật là lạ,tường cũng được K.O làm mới sau một đêm sao?



Khẽ nhéo má nó nhăn mặt,đau thật,vậy chắc không phải mơ rồi!



_Chắc phải đi khám dây thần kinh của mình rồi! Không ổn!



Một lúc lầm bầm,nó bước xuống giường nhanh chóng chạy vào WC làm vệ sinh cá nhân.



~15 phút sau~



Bước ra khỏi WC với chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy xếp li màu đen,người con gái kia ngồi trước gương cau mày.



Sao lại vậy?



Toàn bộ vật dụng đều được anh thay đổi sau một đêm sao?



Xõa dài mái tóc màu hồng ra,nhìn vào gương người con gái khẽ cười,còn cố gắng làm mặt hề với bộ dạng khó coi nhất.



Đã bao lâu nó không chú ý đến nhan sắc rồi! Không thể chịu đựng được,mặt nó sau hai tháng cứ mũm mĩm ra.



_Ú rồi! Ú rồi! Không ổn! Không ổn! Tiêu Khiết Như,mày sắp trở thành con mèo ú rồi!



Sau một lúc kêu trời oán đất nó đứng dậy,lê đôi dép bông ra khỏi phòng.



Lao nhanh ra khỏi căn phòng,nó chạy ùa xuống phòng khách.



Woa~vừa mới đến cầu thang đã ngửi được mùi của thức ăn rồi.Đưa tay xoa xoa bụng,nó lém lỉnh chạy nhanh vào bếp.



What???



Một bóng người con trai cao ráo đang tận lực nấu ăn,trên người còn mang một tạp dề màu xanh nhạt.Kì thật,không giống Tiêu Nhiên,nhưng lại có gì đó rất quen thuộc.



Bước chậm rãi đến phía anh,con người kia khẽ đưa tay chạm vào áo chàng trai lạ.Cảm nhận được có người đang trêu chọc,anh cười tươi,quay lại nó làm bộ dạng lạnh lùng.



"..."



Anh ta...



Không thể nào???



Trợn tròn mắt như không tin vào mắt mình,bàn tay cũng bất giác từ từ rời khỏi chiếc áo anh.Nhưng không hiểu sao người đối diện đột ngột giữ chặt,anh cũng kéo nó lại gần hơn.



Đặt nhẹ bàn tay rắn chắc lên cổ anh khẽ bước thêm một bước,nhìn hành động của anh,nó bất ngờ chôn chân tại chỗ.



Một bước kế tiếp,anh dừng lại.Cánh tay còn lại buông bỏ cánh tay đang cầm xuống,lòn nhẹ nhàng qua vòng eo,anh khẽ cười.Nụ cười nhếch môi đầy ẩn ý.



Nhìn xuống bàn tay người con trai đang từ từ bao trọn eo mình,nó đanh mặt.Cơ bản không thể cử động vì quá bất ngờ.



Anh hừ nhẹ một tiếng,rồi nghiêng đầu chạm nhẹ cánh môi của mình vào môi nó mút một lúc rồi nhả ra,sau đó lại tiếp tục liếm nốt mùi vị ngọt lịm trên khóe môi căng mọng đó.Mỗi thao tác đều rất điêu luyện.



Tim nó đập loạn xạ lên vì vừa sợ vừa bất ngờ,người con trai này,tại sao lại xuất hiện ở đây?Ai đã cho anh ta biết nó đang ở đây kia chứ? Không thể nào là K.O! Chẳng lẽ..(T Miu"s K: Đang rất ngây thơ,cứ tưởng mình đang ở Pháp =•_•=)!



Đôi mắt nó trợn tròn khi người con trai tiếp tục công việc hôn mình,sống lưng hiện tại rất lạnh,lí trí cũng bắt đầu quay trở lại ngày hôm đó.



Hai bàn tay đặt ở eo người anh nó run sợ đẩy ra.Rời khỏi cánh môi kia,Korean khẽ trau mày.Hừ! Anh chả muốn mọi chuyện bị gián đoạn như thế.Thì ra,sau hai tháng nó vẫn giữ nguyên ý định phản kháng lại anh.



Mặt nó trắng bệch khi nghĩ về hành động của anh,hai tháng trước và bây giờ có chút khác lạ.



Lúc đó,anh ta giống như một con hổ đói,còn bây giờ lại rất dịu dàng,tạo cho người khác cảm giác không thể dè chừng.



_Sao anh..lại ở đây?Rốt cuộc tôi đắc tội với anh hả?Hay kiếp trước có lỗi với nhà họ Hạo các người?



Nhìn anh,nó vừa giận vừa lúng túng hỏi.Cổ họng cứ như nghẹn ứ không thể cất một câu.



Người con trai kia không đáp đi nhanh về phía nó,sợ hãi nó cứ vậy lùi lại phía sau.



_A!
_Haizzz..có cần tính toán kỹ lưỡng vậy không,Diên thiếu gia?



Để hai tay trước ngực Paul nói móc.



_Mày muốn làm em rể của tao đến vậy sao?



Ken nhướng mày,anh đang cực kỳ ghen tỵ với couple này!



_Hay là đánh nhanh thắng nhanh nhỉ?



Nike cười cười,trong câu nói có chút hàm ý.



_Anny! EB! Dù như thế nào em cũng ủng hộ hai người!



Từ nãy đến giờ chỉ có câu nói của Ji làm cả hai người kia ưng ý nhất.Nhìn Ji,Anny gãi gãi đầu.



Không gian tĩnh lặng vì hai người còn lại điều im lặng,không ai khác ngoài Bin và Shyz.Hai tên này nhìn nhau chỉ cười nhạt.



_Xin hỏi cô Phong Vũ Di,cô có đồng ý hay không?Nếu không,thì nhường cho những người khác nữa chứ?



Màn nói khích của anh bắt đầu.Người cầm đóa hoa hồng cười tươi gật đầu lia lịa.



_Sao hả?Là không đồng ý sao?



Anh đang đợi chờ câu trả lời,không phải là một cái gật đầu đơn giản này,nhưng con người kia lại rất ngại.



_Em..đồng ý!



_Sao?Bọn anh nghe không rõ!



Cả đám hét lớn.



_Em nói là em đồng ý!



Ken đưa mắt nhìn đứa em gái mỉm cười,cuối cùng em gái của anh cũng tìm được một người xứng đáng.



Không gian ngay tức khắc thật náo nhiệt trừ một người đang quay đi,sau đó là một người khác.



Anh nghẹt thở..



Anh sụp đổ..



Anh hoàn toàn mất phương hướng..



Anh tìm em..



Anh chờ em..



Và rồi..



Anh tuyệt vọng!



_____________________



Ngồi ở phòng khách nó ôm lấy gối cau mày,sao anh ta có thể từ Pháp đem nó về đây chứ?Thật sự sắp phát điên rồi!



Bây giờ nó thật giống tù binh,ở ngoài từ đầu đến cuối điều có người canh gác,bữa ăn cũng phải ăn đúng bữa.Điện thoại cũng bị anh ta giữ>"<.



*Cộp*



_Tiêu tiểu thư! Đây là điện thoại mới của cô mà Hạo Tổng đã chuẩn bị!



Cô người hầu dâng cho nó chiếc hộp nhỏ được buộc ruy băng cẩn thận với điệu bộ cung kính.



Nhận lấy nó thở dài,là chiếc điện thoại màu hồng y như cái của nó,nhưng bên trong điều thay đổi hoàn toàn.Hừ! Anh ta quá đáng! Không cho nó liên lạc với bên ngoài luôn sao?



_Trả cho anh ta,tôi muốn điện thoại của tôi!



Người trước mặt nó cương quyết lắc đầu.



_Hạo Tổng đã căn dặn,dù cô muốn hay không vẫn phải nhận nó!



_Nhưng tôi không phải là tù binh của anh ta! Anh ta không có quyền làm như vậy!



Nó hét.



_Đó là luật thưa tiểu thư!



Cãi không lại,nó im lặng cắn chặt môi.Cô người hầu khẽ cúi đầu rồi lui nhanh vào trong.Ở ngoài đây nó khóc ròng,ở đây thà chết còn sướng hơn.



_Tiêu Nhiên! Cứu em! Em không muốn ở đây đâu! Hức hức!



Người ở bên trong nhìn ra lắc đầu,ngoài việc làm theo lệnh,họ cũng không có phận sự xen vào chuyện riêng của Korean.



Tóm lại là làm theo luật!



Và đó là luật!



...



Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!