Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 21 : Một phần kí ức

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


Đưa mắt nhìn sang Korean,nó thở phào.Anh ta đang ngủ rất say,hoàn toàn không để ý đến việc nó còn thức.



Phải nói,gương mặt khi ngủ của anh thật sự rất đẹp,đẹp hơn cả là nét hoài bão hồn nhiên,nốt ruồi nhỏ này,ngay từ đầu đã rất thu hút nó.Còn có cả,những câu nói anh ta phát ra,dù khiến nó luôn luôn phải đầu hàng.



Phải! Nó cực kỳ ghét cảm giác bị người khác nắm được lợi thế!



Lấy hết can đảm phủ bỏ chăn,đặt nhẹ bàn chân bé nhỏ xuống sàn nhà.



Cúi người xuống cầm lấy giày,nó cẩn thận tiến đến phía cửa,đúng vậy,nó đang muốn bỏ trốn,ra khỏi anh,ra khỏi nơi vô vị này!



*Cạch*



Ra được rồi!



Cuối cùng nó cũng ra khỏi phòng anh!



Bước nhẹ nhàng xuống từng bậc thang,nó khẽ trợn tròn khi nhìn thấy phòng khách sáng đèn,nhưng kỳ thật,không có một ai.



_Tiêu Khiết Như! Mày may mắn rồi,cả ông trời cũng không phụ lòng mày!



Đảo mắt xung quanh một lần nữa,nó tức tốc chạy nhanh ra ngoài.



...



*Xào xào*



Gió đang thổi..



Bầu trời đêm u ám điên cuồng..



Bước chậm rãi ra ngoài vườn hoa,nó cũng khá giật mình khi dừng lại.



Nửa đêm 12 giờ lại chạy ra đây?Rõ ràng nó muốn chạy khỏi tay anh kia mà.



Xoa xoa thái dương,con người kia khẽ quay đi,nhưng không hiểu sao đột ngột quay lại.



Vạt váy trắng dài của nó đang mắc vào gai của cành hoa hồng,trùng hợp thay,ngay từ đầu nó cũng đã rất thích.



Cúi người xuống từ từ tháo nhẹ vạt váy ra khỏi ngọn gai kia,nó nhăn mặt.Một giọt máu tươi vô thức chảy ra.Nhìn vết máu đang rỉ ra,khóe môi ai kia vô cùng hoảng loạn.



_Ba ơi? Chảy máu rồi! Như vậy có chết không?



Cô bé nhỏ ngước lên nhìn vào ba mếu máo,người đàn ông trẻ kia nhìn con gái cười xòa.



Ông cúi người xuống cạnh con,lấy vội khăn giấy lau sạch,sau đó dán vào một lớp băng keo cá nhân.



Máu ngừng chảy,cô bé nhìn ba mỉm cười,trong vô thức lại phong tặng cho ông là người hùng bậc nhất.



_Ba là người hùng số một trong lòng con,thấy không? Máu hết chảy rồi!



Dáng vẻ ngây ngô này khiến ông lắc đầu.



_Ba không phải người hùng duy nhất trong lòng con đâu,sau này..nhất định sẽ có một người hùng thuộc về riêng con,có khi..là rất nhiều người!



Nhìn ba,cô bé gái tròn mắt.



_Nhiều người hùng xuất hiện để bảo vệ con sao?Họ có giống như ba ngày hôm nay không?



Ông gật đầu,lấy kéo cắt nhẹ đi một cành hoa hồng đưa ra trước mặt nó.



_Hoa hồng rất đẹp nhưng lại có nhiều gai nhọn,chính xác là để bảo vệ bản thân mình,con vừa là loài hoa này,nhưng đồng thời lại mang một loài hoa khác!



Đưa tay cầm lấy cành hoa hồng trong tay,nó đứng dậy bước theo ba đến những loài hoa khác.


Bám chặt tay bà nó lắc đầu,Ngọc Anh thở dài quay lại nhìn đứa con gái giả vờ cười.



_Khiết Như! Mẹ cũng rất muốn mang con đi,nhưng ba con cương quyết không đồng ý!Mẹ cũng đâu còn cách nào khác.



_Mẹ có thể ở lại đây với Khiết Như mà!



Nó ngây ngô nhìn vào bà nói.



_Con gái!Con muốn mẹ sống trong ngôi nhà mục nát cùng một con người chỉ biết yêu hoa hay sao?-Nhìn mẹ,nó run rẩy_Buông tay mẹ ra mau lên!-Giọng nói của người phụ nữ ngày một nhạt dần.Cô bé nhỏ cương quyết lắc đầu,không buông bỏ.



_Mẹ..đừng đi mà!



_Buông ra! Sao mày cứng đầu quá vậy?



*Bịch*



Ngã xuống sàn nhà nó nhăn mặt,đỡ lấy nó ông đau lòng.Nhìn theo bóng dáng bà cùng người đàn ông kia quay đi,nó cố gắng gượng dậy chạy theo sau,còn ông thì chết lặng.



_Đừng đi mà mẹ! Hức hức!



*Bịch*



_A!



Ngã nhào xuống đất nó khóc lớn tiếng hơn,những vết xước trên tay ngày một xuất hiện rõ.



Ngối vào xe người phụ nữ im bặt,dù nhìn thấy nó ngã,nhưng trong vô thức thấy đổi rất bình thường.



Con người bên cạnh nhìn sang bà cười cười.



_Con gái của em đang ngã kìa,sao không đến đỡ nó đi! Trông con bé rất thương mẹ thì phải!



_Chúng ta đi thôi,mặc kệ nó!



Bà lạnh lùng lên tiếng,người đàn ông kia hướng mắt lên tài xế gật đầu.



Chiếc xe dần lăng bánh,cô bé nhỏ gượng dậy cố đuổi theo,nó biết đây là cơ hội cuối cùng có thể khiến bà quay lại,dù chân rất đau nhưng vẫn cố đuổi theo.



*Trên xe*



Nhìn qua kính chiếu hậu,vị tài xế cau mày.



_Chủ tịch,con bé vẫn đang cố đuổi theo xe chúng ta thì phải!



Vị tài xế nói,nghe xong,người đàn ông kia cười khẩy.



_Con gái em cũng thật kiên cường nhỉ?



Ông nói móc.



_Tài xế,cho xe chạy nhanh hơn đi!



Một lần nữa bà lạnh lùng lên tiếng,người tài xế gật nhẹ đầu cho xe chạy với vận tốc cao.



_A! Hức hức.



*Bịch*



Sụp đổ hoàn toàn nó dừng lại khụy gối xuống mặt đường đầy đau đớn,làn nước trắng mờ che đi tầm nhìn trước mặt.



Đau! Nó thật sự rất đau!



_Mẹ à...chúc mừng sinh nhật Khiết Như đi!Hôm nay là sinh nhật của con mà!