Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 22 : Tổn thương sâu sắc!

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


Thả hồn vào cái ánh nắng ấm áp của buổi chiều,cô bé nhỏ một mình độc bước trên con đường tấp nập của thành phố.



Mỗi bước chân đều đau như dao cắt,bao nhiêu bất hạnh hình như đều dừng lại ở nó,nghèo khổ không sao,nó muốn có một gia đình hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.



Được đến trường,được đi chơi cùng ba mẹ,được yêu thương và được bảo bọc.



Được cùng hát mừng bài ca sinh nhật với ba mẹ,được thưởng thức những món ăn dân giã một cách bình thường.Nhưng sao?Điều này thật khó quá!



_Mẹ nhìn xem,trông nó cứ giống như một đứa ăn mày vậy!Ahihi.



Đôi chân nhỏ bất giác dừng lại hướng mắt về phía người đang nói mình,ừm là hình ảnh hai mẹ con đang nhìn vào nó miệt thị.



Trông họ đường hoàng thế kia,tại sao lại có tài khinh người như vậy?



Đôi môi kia bất giác mỉm cười đánh đổ sự yếu đuối sắp bọc phát ra.



_Đồng Khiết Như! Mày phải cố lên!



*Bịch*



_A!



Sờ nhẹ lên trán nó nhăn mặt,lúc nãy không biết là thứ gì đã phi vào mình.Mở đôi mắt đen tròn ra,nó ngây ngô nhìn đám nhóc tầm 8,9 tuổi đang cầm quả bóng cau có.



_Các anh thật quá đáng! Sao có thể đá bóng ngoài đường chứ?



Nhìn chung quanh xe đang chạy,nó đanh mặt,chung quy chỉ muốn tốt cho con những con người này.



Cả bốn con người trước mặt cười khẩy,duy nhất một người chỉ nhìn nó bằng cặp mắt lạnh tanh,trông cậu bé kia rất thu hút nó.



"Nốt ruồi đó....??"



_A!



Một cậu bé đưa tay chỉ vào trán nó,làm nó giật mình.Suýt ngã,nhưng may mắn thay người con trai với mái tóc màu tím than giữ lại kịp.



Nhìn cậu bé kia,đôi môi kia bất giác mỉm cười.Nhưng thoạt nhiên,cậu bé ấy buông vội làm nó ngã xuống.



*Bịch*



_A!



Chống hai tay xuống mặt đường,con người kia nhìn cả đám trước mặt mếu máo.Một cậu bé khác đưa tay kéo nó dậy cười nhếch.



_Chà!Con nhà ai đây?Một đứa như mày cũng muốn dạy đời tụi tao sao?



Cậu bé kia phỉ báng,nhìn con người đó,nó liên tục lắc đầu.



_Em không có ý đó!



_Vậy là ý gì đây?



Cậu bé với mái tóc màu tím than nghiêng đầu hỏi,nhìn cậu bé nó im lìm.



_Nói nhiều làm gì!Korean..chơi một chút đi!



Nhìn những con người này nó đanh mặt,người có tên là Korean cười nhếch đưa tay nhận quả bóng từ tay cậu bé với mái tóc màu vàng.



Ném nhanh quả bóng ra giữa đường,cậu ta nhìn nó nhướng mày.



_Ra nhặt đi!Đừng để bổn thiếu gia thấy không thoải mái!



_Nhưng..



Nhìn ra ngoài đường nó sợ sệt,thật quá đáng,nhiều xe như vậy muốn nó nhặt làm sao đây?



_Nhanh lên!



Cậu bé với mái tóc màu vàng đẩy mạnh nó ra,quan sát kĩ một lần nữa,nó cố gắng chạy nhanh ra dòng xe đang chạy.



_Mình nhặt được rồi!



Cầm lấy quả bóng trên tay nó mỉm cười đứng dậy,vừa quay mặt lại nó bất giác đứng chết lặng.Quả bóng trên tay dần dần rơi xuống.
_Anh còn dám nói tôi nhẫn tâm sao?Lúc đó là ai đẩy tôi ra ngoài đường nhặt bóng hả?Là ai mới thật sự nhẫn tâm?Hức hức!



Lớn tiếng hét lên,con người kia bật khóc,đưa tay kéo nó sang một bên,Bin cố gắng dỗ dành.



_Nhóc à?Em đang nói gì vậy?



Nhìn Bin,nó run run,đưa tay xiết chặt hai bên áo anh,vẻ mặt thành khẩn.



_Bin! Nói em biết,lúc em bị tai nạn sau đó đã xảy ra chuyện gì hả?Hức,tại sao ba em không đến đón em,vậy hả Bin?



Cả đám nhìn nhau trợn tròn mắt.Trong bất giác,anh im lặng,lẫn tránh câu trả lời.



"Mình phải làm sao đây?"



_Angel mày nhớ hết rồi sao?



Anny luống cuống hỏi,quay sang cô nó nghẹn ngào.



_Phải!Tao biết tại sao tao lại bị xe của nhà Bin đâm vào,và tao cũng biết...người khiến tao trở nên như vậy...là ai!



Quay sang Paul,nó căm phẫn.Con người kia nhìn nó lắc đầu.



_Khiết Như à,anh..anh thật sự..



_Là Paul sao?-Anny và Ji đồng thanh nhìn chăm chăm vào anh,hướng mắt sang những người còn lại,nó cười lớn,rồi khụy xuống nấc nghẹn.



_Hóa ra các người biết hết rồi sao?Vậy mà vẫn để tôi trở thành một con ngốc,tin tưởng các người,hức hức!



Ngước mắt lên nhìn vào những con người trước mặt,giọng nó khàn khàn.Shyz thở rõ một hơi dài,khụy nhẹ gối xuống cạnh bên nó.



_Anh không thể nói với em,vì một trong những người ở đây điều có liên quan đến chuyện em bị tai nạn,anh rất sợ nếu như nói thì em sẽ kích động,càng không muốn,em hận bọn anh-Đưa tay kéo con người kia đứng dậy,anh vòng tay ôm trọn nó vào lòng,giữ chặt hơn bao giờ hết_Nhà họ Hạo của anh liên tục làm em tổn thương,Khiết Như,cứ cho là anh ích kỷ,không muốn mất em đi.Những gì nhà họ Hạo anh thiếu em,anh nhất định sẽ trả!



Dùng tay đẩy mạnh anh ra,nó lùi lại phía sau mấy bước gật gật đầu.



_Được!-Nó nhấn mạnh_Vậy anh trả cho em 9 năm ở bên cạnh ba em đi,trả cho em một Đồng Khiết Như mạnh mẽ,trả cho em một con người chưa từng có suy nghĩ ngốc nghếch vì những lời sỉ nhục của ba anh,trả cho em một cuộc sống bình yên đi,một cuộc sống hoàn toàn không có anh,không có những con người này,anh trả cho em đi,trả lại tất cả cho em đi!Hức hức!



Lau vội nước mắt,nó nhanh chóng chạy đi,nhìn theo bóng dáng kia,Shyz chết lặng.



_Để em đuổi theo con bé!



Nike lên tiếng rồi tức tốc chạy theo,anh cũng không biết rõ hay sao?Chính anh cũng là một nguyên nhân tiêu cực.



Cả đám còn lại nhìn nhau thở dài,đứng trên cầu thang nhìn xuống,Korean trầm mặt.



____________________



_Khiết Như!



*Hộc hộc*



Nắm lấy được tay nó anh vội vàng kéo con người kia quay lại mình,đối mặt với Nike,nó gồng mình gỡ bàn tay anh ra,nhưng vô dụng.



_Vũ Khải Nguyên!



Nó trừng mắt hét lớn tên anh,người con trai kia gật gật đầu,buông lỏng cánh tay nó một cách chậm chạp.Không chần chừ,cô gái nhỏ hất văng cánh tay anh ra xa rồi nhanh chóng chạy đi.



_Rời khỏi đây em sẽ đi đâu hả?Người thân của em còn hay sao?



_Sao?



Đôi chân nhỏ bất giác dừng lại xiết chặt hai nắm tay quay về phía Nike,cười khẩy.



_Anh đang điên cái gì đây?Tôi dĩ nhiên là còn ba tôi,ông ấy nhất định là đang chờ tôi về!



Bước nhanh về phía nó,anh im lặng lắc đầu.Trong vô thức đưa bàn tay rắn chắc lên mi mắt nó,lau vội dòng nước trắng đang chảy.



_Ông ấy không chờ em đâu,người chờ em là anh,anh mãi mãi chờ em nhận câu xin lỗi này! Khiết Như,để anh dằn vặt 9 năm là đủ lắm rồi,đừng để anh chờ nữa!Anh hoàn toàn không đủ kiên nhẫn để chờ lâu hơn.Vì anh biết...giới hạn của chính mình!



...



Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!