Hôn
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:33 18/04/20
Ông Diệp có thói quen không thích con cháu mình khoe khoang, vì vậy Diệp Túc Bắc đã đỗ xe ở bãi đỗ cách quân khu không xa, rồi anh cùng Cố Diễn Sinh đi bộ vào.
Cố Diễn Sinh quàng tay qua cánh tay của Diệp Túc Bắc, hai người giống như đang đi tản bộ, vừa đi thong dong vừa nói chuyện. Khung cảnh xung quanh thật tĩnh lặng, ánh đèn đường và ánh trăng rọi chiếu qua những hàng cây như đang nhảy múa.
Cố Diễn Sinh căn dặn Diệp Túc Bắc như căn dặn một đứa trẻ, “Tí nữa anh đừng có tranh cãi với bố, bố đã nhiều tuổi rồi, anh nhịn bố một chút là được.”
Diệp Túc Bắc không nói không rằng, chỉ gật gật đầu một cách rất ương bướng.
Cố Diễn Sinh thấy Diệp Túc Bắc có vẻ không quan tâm mấy tới lời cô vừa nói, cô liền quở trách, “Em nói thì anh gật đầu, còn bố nói thì anh như ăn phải thuốc súng vậy.” Hai bố con anh cũng thật lạ, cứ gặp nhau là lại tranh cãi, không ai có thể khuyên được. Lần nào cũng khiến mọi người cùng bàn mất vui, làm đứa con dâu như cô bị kẹp ở giữa không biết phải cư xử thế nào. Cuối cùng phải nhờ đến ông nội ra mặt, hai người mới thôi châm chọc lẫn nhau.
“Nói mãi cũng mệt rồi, nghỉ một lúc đã.” Diệp Túc Bắc cười cười xoa đầu Cố Diễn Sinh.
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, Cố Diễn Sinh đập mạnh vào tay anh, nheo mắt nhìn anh chằm chằm. Thấy Cố Diễn Sinh có vẻ như đang tức giận, Diệp Túc Bắc cười khẽ, đưa tay giữ lấy vai cô nói nhỏ, “Thôi được rồi, anh biết chừng mực chứ.”
“Anh biết cái con khỉ.”
Bữa tối cuối cùng cũng được ăn một cách bình an, Cố Diễn Sinh cứ ngồi cho đến khi kết thúc.
Diệp gia là dòng tộc lớn, đông con đông cháu, nhưng bàn ăn lại là chiếc bàn dài kiểu cũ. Vị trí chủ tọa là của ông nội, những người còn lại ngồi theo thứ tự ở hai hàng dài hai bên bàn. Trừ mấy đứa trẻ con trong nhà, luận theo thứ tự, Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh là nhỏ nhất nên ngồi ở cuối. Trong bữa ăn mọi người đều im lặng, không ai nói câu gì, chỉ thấy cúi đầu ăn. Thỉnh thoảng ông nội có hỏi vài câu thì cũng chỉ thấy mọi người cười trừ vài câu.
Ăn cơm xong mấy cô cháu gái lại ngồi quay tròn đánh bài. Cố Diễn Sinh không biết đánh nên được phân vào đội của Lục Giang Thần.
Cùng bàn có cả người chị họ của Diệp Túc Bắc là Diệp Túc Anh, cô ta được cái nhanh miệng, đảo qua một lượt những người đang ngồi quanh bàn bài và nói, “Giang Thần, Túc Duyệt đâu?”
Lục Giang Thần xếp những quân bài trong tay gọn gàng, nói nhỏ, “Ông nội vào thư phòng nói chuyện rồi, có cả Thẩm Ý ở đó.”
Lục Giang Thần với bộ dạng giấu giấu giếm giếm là muốn thu hút sự chú ý của Cố Diễn Sinh. Túc Duyệt và Túc Anh mà Lục Giang Thần nhắc đến là hai chị em sinh đôi, nhưng từ nhỏ tới lớn đã không hợp nhau, đến khi hai người đi lấy chồng rồi cũng không thay đổi. Vừa rồi lúc ăn cơm Diệp Túc Duyệt hình như có gì đó khác thường, Cố Diễn Sinh nhìn thấy nhưng gần như không quan tâm, cô không muốn ăn cơm xong lại bị gọi đi xét xử.
“Chị hiểu sao được. Mỗi khi ốm đau là chị lại vào thẳng quân khu, đâu có giống dân thường như chúng em! Bây giờ muốn khám bệnh là phải đưa quà cho bác sĩ, như vậy bác sĩ mới có thể tận tâm được. Đó là nguyên tắc ngầm!” Nói xong cô cười đắc ý giống như biết được một bí mật.
Cố Diễn Sinh lẩm bẩm, “Quy tắc ngầm với chả không ngầm, cô biết được quy tắc ngầm, sau này chết đi xuống địa ngục gặp Diêm Vương cô cũng lôi cái quy tắc ngầm đó ra sao?”
Cố Diễn Sinh nói với giọng châm chọc, không ngờ Diên Kính rất nghiêm túc và xoa xoa cằm phân tích, “Nếu xuống địa ngục thật, em sẽ phải đốt trước nhiều tiền giấy để cuộc sống của em sau này được dễ dàng hơn.”
Cố Diễn Sinh không nói thêm câu gì, chỉ còn biết ngồi lặng yên lãnh đủ ánh mắt của Hạ Diên Kính.
Cố Diễn Sinh và Hạ Diên Kính nói chuyện được một lúc mới biết Hạ Diên Kính bị đâm vào xe điện trên đường về nhà, người va vào bồn hoa trên đường, khiến chân phải bị gãy. Bác sĩ nói để hồi phục tốt nhất là không được xuống giường, Diên Kính rất sợ, tự động nghe lời không xuống giường. Cô gọi Cố Diễn Sinh tới chủ yếu là muốn nhờ Cố Diễn Sinh nhận lớp dạy thêm bên ngoài hộ. Cô phải nằm viện không có ai dạy thay.
Giáo viên ở trường đều biết rõ và tuân theo quy định không được mở lớp dạy thêm dưới bất kỳ hình thức nào. Hạ Diên Kính là người ham tiền, dám bất chấp quy định.
Cố Diễn Sinh ngồi trên giường bệnh và đang gọt táo. Vỏ táo dài kết vào nhau như những bông hoa nở trên những ngón tay thon nhỏ, cô tập trung chăm chú nhìn vào quả táo. Hạ Diên Kính nhìn thấy cô không có phản ứng gì, lập tức thay đổi bộ dạng khẩn cầu, hai tay chắp vào nhau, giọng cầu xin, “Chị Diễn Sinh tốt bụng, giúp em đi mà!”
Cố Diễn Sinh vẫn tiếp tục gọt. Sau đó một vòng vỏ táo quấn vào nhau rơi xuống đất, cô cất con dao gọt hoa quả đi, đưa quả táo vào miệng cắn một miếng, rồi nói đầy hàm ý, “Dạy thay cũng được, nhưng đến giờ dự giảng kỳ sau, cô phải chủ động đăng ký, không được để hiệu trưởng chỉ định tôi.”
Hạ Diên Kính nheo mắt, cười cười đáp, “Không vấn đề gì!”
Cố Diễn Sinh ở bệnh viện không lâu, vì Diệp Túc Bắc rất hiếm có một ngày rảnh rỗi, lại càng hiếm khi đồng ý đưa cô đi dạo phố, không thể bỏ lỡ cơ hội, cô vội vàng trở về nhà.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, cô lại gặp người quen. Buộc lòng lại phải nói chuyện, ánh đèn chói chang tại sảnh bệnh viện làm cô hoa mắt chóng mặt.
Hôm nay làm sao vậy? Những người càng không muốn gặp thì lại càng gặp! Đúng là đen đủi hết chỗ nói.
Cố Diễn Sinh cắn môi, nghiêng đầu nhìn người quen cũng đã nhận ra cô, cái nhìn bối rối, cô vẫy tay chào gượng gạo, miệng cười, “Chào, lâu lắm không gặp.”