Hôn
Chương 12 :
Ngày đăng: 21:33 18/04/20
Lộ
Tùng Quang đang đứng trước mặt Cố Diễn Sinh, chắn ngang đường của cô,
anh cũng không ngờ là lại gặp cô ở đây. Trong chớp nhoáng, anh thấy tim
mình đập thình thịch, mặt nở nụ cười dịu dàng, anh liếc qua, và nhìn
thấy vẻ mặt gượng gạo của cô, rồi cười nói, “Đúng là lâu không gặp, em
cố tình lẩn tránh anh, không ngờ lại gặp anh ở đây phải không?”
Cố Diễn Sinh do dự, có chút ngượng ngùng mất tự nhiên và cố giải thích, “Đâu có, gần đây em bận quá, không có thời gian tới xưởng vẽ.” Không để anh kịp nói câu gì, cô liền nói tiếp, “Anh tới bệnh viện làm gì? Đến
thăm ai à?” Nói xong cô lại thấy mình không ý tứ, nên cô lại vội vàng
giải thích, “À không, ý của em là... Ừm...”
Nhìn thấy cô có vẻ bối rối, Lộ Tùng Quang đỡ lời, “Anh đến khám bệnh, dạ dày hơi đau.”
Cố Diễn Sinh thở phào, rồi liền vội vã tìm cơ hội rút lui, “Vậy em không làm phiền anh nữa, anh chú ý sức khỏe, em về đây.”
Anh do dự một lúc, rồi đưa tay vén những sợi tóc xõa trên má của Cố
Diễn Sinh, thản nhiên nói, “Đi đi, hôm khác anh sẽ tới tìm em.”
Cố Diễn Sinh chào tạm biệt rồi vội vã rút lui. Nghĩ đến câu anh nói hôm khác lại tới tìm, cô trợn tròn mắt. Ra khỏi bệnh viện, cô vẫn còn ngoái lại nhìn, nhưng chỉ thấy dáng đi thong dong của Lộ Tùng Quang.
Đồ ngốc, đi khám bệnh mà vào khu giường bệnh làm gì?
Cố Diễn Sinh định gọi anh, nhưng nghĩ đến chuyện hôm trước, cuối cùng cô quyết định không gọi nữa.
Về đến nhà đúng giờ ăn trưa, Cố Diễn Sinh thay dép đi trong nhà và cô
tìm khắp trong khòng khách, phòng ngủ đều không thấy Diệp Túc Bắc, miệng lẩm bẩm liệu có phải anh lại có việc đột xuất không? Bỗng nghe thấy
tiếng gọi của anh từ trong bếp vọng ra, “Vợ yêu, vào dọn cơm đi.”
Cố Diễn Sinh quay người lại, từ từ bước vào bếp, cô đứng tựa ở cửa nhìn Diệp Túc Bắc đang mặc chiếc tạp dề có tranh phim hoạt hình của cô, tay
áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Buổi trưa nắng vàng chói
chang. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu trên khuôn mặt anh thật rạng rỡ. Cố Diễn Sinh lặng lẽ ngắm nhìn anh, lông mi dài, cúi xuống chăm chú
thái rau, tiếng dao thái tạo nên một âm thanh có tiết tấu, khiến cho tâm trạng rối bời của cô bỗng bình yên trở lại.
Thấy Cố Diễn Sinh đứng lặng yên không động đậy, Diệp Túc Bắc quay lại nhìn cô đầy nghi vấn, “Sao vậy?”
Cố Diễn Sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến về phía anh, vòng tay qua eo và ôm anh thật chặt. Hơi thở ấm áp quen thuộc của anh từ mũi lan tỏa và bao phủ khắp các giác quan của cô, cô áp sát đầu vào lưng anh, tận
“Sai!” Cố Diễn Sinh chỉ vào mũi anh, “Sai ở cái mặt gây họa của anh
ấy!” Cô tức giận đi đi lại lại, “Anh nên biết phân biệt một chút có được không? Người nào cần giúp đỡ, người nào không cần quan tâm. Anh đừng
nói với em là đến điều này anh cũng không biết. Em là vợ của anh, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em chưa?”
“Anh sai rồi. Phải làm thế nào vợ yêu của anh mới hết giận?” Diệp Túc Bắc như đứa trẻ vừa bị
giáo huấn. Ánh mắt ẩn chứa một nụ cười tinh nghịch. Cố Diễn Sinh thấy
vậy càng tức giận hơn. Cô chỉ vào góc tường, nói với anh như đang phạt
một học sinh cá biệt, “Anh, anh đứng đó, đến khi nào em hết giận mới
được trở về phòng ngủ!”
Diệp Túc Bắc không ngờ cô lại giở chiêu này ra, có vẻ gượng gạo, “Anh có phải là con nít đâu, hay chúng ta đổi
hình phạt khác nhé?” Anh vẫn cố cười, “Hay cho anh bị trừng phạt trên
giường được không? Nặng quá thì cho anh nằm là được chứ gì?”
“Hừ”, Cố Diễn Sinh nói, “Thích đứng hay không?”
Kết quả cuối cùng tất nhiên chiến thắng đã thuộc về người có thế mạnh
là Cố Diễn Sinh. Diệp Túc Bắc mặc bộ quần áo đôi ở nhà mà Cố Diễn Sinh
mua cho anh, đi đôi dép lê trong nhà và đứng ở góc tường. Lúc Cố Diễn
Sinh lại ra để xem, lần nào anh cũng nhìn cô với ánh mắt thơ ngây vô
tội. Đã nhiều lần suýt chút nữa cô mềm lòng.
Cố Diễn Sinh mừng
thầm trong lòng, nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng trở về phòng ngủ xem tivi. Xem hết chương trình này đến chương trình khác, cuối cùng đã đến chương trình giữa đêm khuya, Cố Diễn Sinh nghĩ như vậy là đủ, rón rén ra
ngoài, định cho Diệp Túc Bắc vào ngủ.
Không ngờ góc tường chẳng có Diệp Túc Bắc. Cô nhìn quanh phòng khách, vẫn không thấy anh. Đang
định vào các phòng khác tìm, bỗng tiếng của Diệp Túc Bắc văng vẳng ngay
sau lưng, “Vợ yêu, em tìm anh à?”
Cố Diễn Sinh sợ hết hồn, mắt
trợn tròn. Còn chưa để cô kịp hét, Diệp Túc Bắc liền bế thốc cô lên. Cô
kêu to một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ anh.
Diệp Túc Bắc cười tinh nghịch, cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô, khoảng cách rất gần, hơi thở
cũng rất sát, tim cô đập mạnh. Mặt đỏ bừng. Diệp Túc Bằng nhìn cô say
đắm, giọng thì thầm gợi cảm, và đầy ham muốn, “Bị phạt đứng dễ nghĩ lung tung, nghĩ lung tung thì dễ manh động lắm vợ ạ.”