Hôn
Chương 2 :
Ngày đăng: 21:33 18/04/20
Chiến tranh lạnh kéo dài một tuần, Cố Diễn Sinh cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực ra đòn với Diệp Túc Bắc như vậy. Diệp Túc Bắc tìm cô, cô cũng không để ý, chủ động làm lành cô cũng không cho anh có đường tiến. Cứ như vậy để Diệp Túc Bắc ngủ trong phòng làm việc đúng một tuần lễ, cũng không để ý xem anh cơm nước thế nào. Diệp Túc Bắc dù đã ăn cơm ở ngoài, nhưng gần như đêm nào cũng đói, lại dậy lục đục trong bếp. Cố Diễn Sinh cũng không đêm nào ngủ ngon, nghe thấy tiếng lục đục thì tỉnh dậy, lặng lẽ nghe cho đến khi Diệp Túc Bắc đi ngủ, cô mới lại ngủ tiếp.
Cô biết tại sao mình lại phải làm như vậy. Cảm giác trong lòng rối ren, nếu không làm gì thì không gỡ được cục tức đó.
Tiểu Kiều cũng đã quá quen với tính cách đó của Cố Diễn Sinh nên thường ấn trán cô và nói, “Mày chỉ toàn tự làm khổ mình, chẳng ra làm sao cả! Tình cảm của mày với Diệp Túc Bắc giống như tóc phía sau đầu, chỉ có mày là không nhìn thấy, còn lòng của người khác thì như một khu rừng lớn nhưng họ biết rõ khu rừng của mình có bao nhiêu cây.”
Mỗi lần nghe thấy Tiểu Kiều nói vậy, Cố Diễn Sinh lại cười nhạt.
Cô cũng chưa bao giờ phủ nhận. Cô yêu Diệp Túc Bắc, đó là điều mà cả thế giới đều biết.
Đêm ngủ cô gặp ác mộng, cô cũng không biết là mình mơ thấy gì, chỉ biết rất kinh khủng, sáng tỉnh dậy không thể nhớ ra nhưng toàn thân cô ướt sũng mồ hôi lạnh với nỗi ám ảnh khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời. Mắt sưng to như đã khóc cả đêm, Cố Diễn Sinh đi lấy đá chườm hồi lâu mà cũng không thấy đỡ nên buộc phải quết lên một lớp phấn trang điểm để che đi.
Khi cô ra khỏi nhà không gặp Diệp Túc Bắc. Chắc có chuyện gì nên anh ta đi từ rất sớm. Trước đây Cố Diễn Sinh rất thích được chồng đưa đón, nhưng Diệp Túc Bắc công việc bận rộn, thời gian không cố định như người làm việc hành chính, anh thường về nhà vào lúc nửa đêm, ngày hôm sau phải ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, hai người không cùng giờ, cũng chính vì lý do đó mà Diệp Túc Bắc đã mua xe cho cô.
Nhưng Diệp Túc Bắc không hiểu, Cố Diễn Sinh chỉ muốn được anh đưa đón, muốn được làm một người vợ bình thường, được làm nũng chồng, nhưng Diệp Túc Bắc đã mua xe cho cô, cô biết ý đó của anh nên đã thôi không nói. Sau đó cô không bao giờ mở lời nhờ chồng đưa đón nữa, vì cô sợ cảm giác bị từ chối.
Cô luôn cẩn thận nghiêm túc với chuyện tình cảm. Nhìn bề ngoài, cô là một cô gái mạnh mẽ, nhưng thực tế cô lại nhạy cảm và yếu đuối hơn bất kỳ ai.
* * *
Mới sáng sớm, tuyến đường chạy qua khu thương mại sầm uất đã tắc đường, Cố Diễn Sinh cảm thấy mệt mỏi.
Chửi xong cô thấy tinh thần sảng khoái hơn.
* * *
Chưa đến giờ thi đấu, mọi người vẫn đang ngồi đợi. Cố Diễn Sinh cầm chai nước suối uống, các cô giáo trẻ phía sau vẫn đang chuyện trò rôm rả. Mặc dù nói nhỏ nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
Một cô giáo trẻ sau lưng Cố Diễn Sinh bỗng nhiên nói một câu khiến cô phải chú ý lắng nghe. Cố Diễn Sinh vừa uống nước vừa giả vờ tựa lưng về phía sau.
Cô ta nói, “Tổng giám đốc Diệp thật đẹp trai, cậu nhìn lông mi của anh ấy kìa, dài chưa? Tôi nhìn mà thấy chết mê!”
Cố Diễn Sinh nghe xong, lặng lẽ nhìn sang Diệp Túc Bắc, dù cách đó không xa, nhưng lông mi nhỏ như vậy mà cô ta cũng nhìn thấy, Cố Diễn Sinh chỉ có thể nói được một câu: bái phục!
Một cô giáo khác tiếp lời, “Đâu chỉ có vậy, cậu nhìn mũi anh ấy kìa, tôi mê nhất là cái mũi ấy.”
“Chao ôi”, một cô giáo khác bỗng nhiên than thở tiếng dài, “Tôi thật ngưỡng mộ cô vợ có người đàn ông hoàn hảo như vậy.”
“Phụt.” Cố Diễn Sinh phun ngụm nước đang uống. Mọi người ngồi xung quanh và ngay cả những người ngồi trên khán đài đều nhìn cô, cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Ánh mắt mọi người tập trung cả vào cô và tất nhiên trong đó có cả Diệp Túc Bắc...
Cố Diễn Sinh cắn môi, cô xấu hổ và không biết giấu mặt đi đâu...