Hôn

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:33 18/04/20


Ngày hội thể thao diễn ra suôn sẻ. Bế mạc, Diệp Túc Bắc được hiệu trưởng mời lên phát biểu, dù rất bất ngờ và không được chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn điềm tĩnh đứng lên nói những lời sáo rỗng quan cách, anh nói với bọn trẻ những lời cao cả đại loại như, “Cố gắng học tập, báo hiếu với tổ quốc”. Cố Diễn Sinh lúc này chỉ có thể ngồi nghịch móng tay. Ánh nắng chiều nhạt nhòa, không quá chói chang nhưng lại rất ấm áp, các tế bào trên người cô đang thư giãn cho đến khi chủ nhiệm khoa văn gọi thì cô mới giật mình bừng tỉnh.



“Cô Cố, tí nữa có một bữa tiệc nhỏ chúc mừng thành công của ngày hội, hiệu trưởng nói cô thay mặt đội ngũ giáo viên trẻ tham dự bữa tiệc đó.”



Cố Diễn Sinh thấy khó xử. Bữa tiệc chúc mừng chắc chắn phải có sự góp mặt của “đại công thần” Diệp Túc Bắc



Cô ngập ngừng từ chối, “Thôi, tôi chưa đủ tư cách, cô để người khác đi đi.”



Thấy cô ấp úng, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào cô, Cố Diễn Sinh thường tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, tại sao hôm nay lại tỏ ra bất thường vậy? Cố Diễn Sinh thấy khó xử trước ánh mắt cô giáo chủ nhiệm khoa, miễn cưỡng cười gượng và nói, “Được lãnh đạo yêu mến, tôi đi vậy.”



Cố Diễn Sinh nói xong, chủ nhiệm khoa liền cười, “Thế mới đúng chứ.”



Đợi cho chủ nhiệm khoa đi xa, Cố Diễn Sinh liền thở dài một tiếng, thôi vậy, xem ra trốn cũng không thoát được rồi.



Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng gần sân vận động, Cố Diễn Sinh khoác chiếc áo choàng rồi đi. Vừa bước vào, hiệu trưởng đã nhìn thấy cô, vẫy tay gọi, “Cô Cố, lại ngồi đây.”



Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên nhìn, hiệu trưởng chỉ cô ngồi cạnh Diệp Túc Bắc. Đúng lúc này anh ta giả bộ khoanh tay trước ngực, cười nhếch mép, tỏ thái độ như đang chờ xem vở kịch hay.



Cố Diễn Sinh cắn răng, ghé ngồi bên cạnh Diệp Túc Bắc và lịch sự cười với anh, nhưng tất nhiên nụ cười đó méo xệch chẳng khác gì đang khóc.



Diệp Túc Bắc ngả lưng, nhẹ nhàng ghé tai Cố Diễn Sinh và nói, “Em mặc sườn xám rất đẹp, khiến anh nhớ lại ngày chúng ta kết hôn.”



Cố Diễn Sinh cảm thấy tai nóng lên, miệng chửi thầm, “Đồ lưu manh”.



Tiếng nói không to nhưng cũng đủ để Diệp Túc Bắc nghe thấy.



Diệp Túc Bắc cảm thấy thích thú với bộ dạng tức giận và thẹn thùng của cô, khuôn mặt anh bừng sáng với nụ cười tình tứ, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng sâu hơn. Bộ dạng đó của anh luôn khiến Cố Diễn Sinh ngứa mắt.




“Không có chuyện gì thật mà, anh tuyệt đối trong sạch, không tin thì em thử xem...” Chưa nói hết lời, anh liền bế cô vào phòng ngủ. Cô không thể chống cự, toàn thân như mềm đi, chỉ có thể ôm chặt cổ anh theo bản năng.



Lên giường, anh không ngần ngại đè lên cô, miệng thì thầm, “Cái váy sườn xám đó quá ngắn, anh không thích người khác nhìn thấy em như vậy.”



Cố Diễn Sinh mệt lắm rồi, sau đó cô cũng quay đầu ngủ thiếp đi, còn Diệp Túc Bắc rõ ràng là đã uống say, vậy mà không biết lấy đâu ra nhiều sức vậy, hùng hục khiến cô mệt nhoài. Bình thường cô vốn là người sạch sẽ, chưa tắm thì sẽ không lên giường, lần này cô mệt đến nỗi quay người đi là ngủ thiếp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy ngứa ngứa ở đầu ngón tay, muốn rút lại gãi nhưng như có cái gì đó ghìm chặt không thể rút ra được.



Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Diệp Túc Bắc đang nắm tay cô, cô vội vã hỏi, “Anh làm gì thế?”



Diệp Túc Bắc dịu dàng vuốt nhẹ lên má cô và nói, “Cắt móng tay cho em, móng tay của em dài như vuốt mèo vậy, nhìn mà phát sợ.”



Ngày hôm sau tỉnh dậy, có vẻ như đã muộn, cô buồn rầu ngồi vào bàn ăn, nhìn Diệp Túc Bắc từ trong bếp hăm hở ra ra vào vào. Bàn ăn đã bày sẵn một bữa ăn thịnh soạn, nhưng điều đó cũng không làm giảm được tâm trạng u sầu của cô.



Cô bị Diệp Túc Bắc không biết xấu hổ tấn công đến mệt nhoài không nói làm gì, nhưng còn móng tay của cô cũng bị anh tranh thủ cắt nham nham nhở nhở, cô không thể chịu đựng thêm nữa liền chỉ thẳng vào Diệp Túc Bắc mắng xối xả.



“Diệp Túc Bắc, anh là đồ khốn. Đồ thô bạo giở trò lưu manh, ngoài mấy cái trò này ra anh còn biết gì nữa hả?”



Diệp Túc Bắc vẫn vờ như không nghe thấy những lời mắng của cô, bưng cốc sữa đặt lên bàn, dịu dàng nói, “Em mau ăn đi, vẫn còn 20 phút nữa, tí nữa anh sẽ lái xe đưa em đi.”



Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn một cái, rồi lại cúi đầu ăn sáng, nhưng vẫn không quên đệm thêm một câu, “Ai cần anh đưa? Tự tôi cũng biết lái xe.”



“Được rồi, được rồi”, Diệp Túc Bắc dỗ dành Cố Diễn Sinh như một đứa trẻ, “Là anh mặt dày đòi đưa em đi, được chưa? Thôi, em mau ăn đi, bà xã đại nhân.”



Cố Diễn Sinh chỉ xì một tiếng, nhưng không nói lại câu gì, cắm đầu ăn cháo, bát cháo rất vừa, không loãng cũng không đặc, mùi vị cũng không tồi.



Cô nghĩ thầm, thôi được rồi, đã chịu xuống nước thì cho anh ta một cơ hội nữa, cứ làm cao như vậy cũng rất mệt mỏi.