Hôn

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:33 18/04/20


Diệp

Túc Bắc hôm đó đưa cô đi làm, trước khi cô xuống xe, anh không quên tặng cô một nụ hôn sớm mai. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn vờ như không hiểu tình ý

của chồng, cô cắn rất mạnh vào môi anh.



“Anh... Diệp Túc Bắc, sau này anh còn dám dắt tay người phụ nữ khác đi dạo phố, em sẽ mách bố, cho bố đánh anh!”



Diệp Túc Bắc một tay chống trên vô lăng, một tay che chiếc môi vừa bị

cắn chảy máu, dù rất đau, nhưng anh không muốn để vợ nhìn thấy mà hoảng

loạn. Anh vờ quay nhẹ sang phải, liếc mắt cười và nói, “Vợ yêu, em càng

ngày càng lợi hại, không dùng móng tay cào nữa mà dùng răng để cắn cơ

đấy!”



“Xì!” Cố Diễn Sinh cũng liếc mắt lườm anh, xuống xe không thèm quay đầu lại nhìn, đóng sầm cửa, âm thanh nghe đến rung cả trời

đất.



Cho đi đời con xe R8, trên đời này cô ghét nhất là R8!



Cố Diễn Sinh không thích ghim giận trong lòng, vì thường nếu cô ghét ai thì sẽ trả thù ngay.



Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai làm cho tổn thương, trừ Diệp Túc Bắc. Không biết có phải là khắc tinh không, nhưng ở bên Diệp Túc Bắc, cô

phải chịu nhiều uất ức.



Người mà cô hận nhất trên đời là anh, nhưng người mà cô yêu nhất cũng là anh.



Tối hôm đó Kiều Tịch Nhan gọi điện, cô đang đi trên đường, đúng giờ tan tầm nên người người đều tấp nập trở về nhà, dòng xe không thể lưu

thông.



“Tối có việc gì không? Chúng ta đi làm móng nhé!”



Bàn tay thuôn dài của Cố Diễn Sinh gõ nhẹ lên vô lăng.



“Không đi đâu.” Cố Diễn Sinh cúi xuống nhìn những chiếc móng tay đã bị

cắt ngắn tun ngủn, “Móng tay cắt cụt rồi, còn gì mà làm.”



“Không phải đấy chứ”, Kiều Tịch Nhan thảng thốt, “Cố Diễn Sinh, không

phải cậu vì đạo đức nghề giáo, vì lên lớp giảng bài mà cắt cụt móng tay

đấy chứ?”



“Đạo đức nghề giáo gì chứ”, Cố Diễn Sinh không để cho Kiều Tịch Nhan nói hết lời đã dập máy.



Ai quen Cố Diễn Sinh cũng đều biết, cô quan tâm và chăm sóc tóc và móng tay nhất, từ khi còn học đại học đến nay, tóc của cô luôn giữ ở mức dài vừa phải, rất mềm và óng ả, vừa đen vừa bóng như một dải lụa đen. Còn

móng tay thì được thay đổi nhiều hình vẽ khác nhau, các móng dài đều,

giơ bàn tay ra là biết con nhà quyền quý.



Vậy mà Diệp Túc Bắc đã cắt hết, nghĩ lại mà phát bực!
nếu ly hôn chắc chắn anh sẽ phải chu cấp không ít’.”



Kiều Tịch

Nhan cười ngặt nghẽo, “Thật đúng là, Diệp Túc Bắc quả là một nhân tài,

lời anh ta nói cũng như vàng ngọc, dùng từ đắt thật đấy.”



Cố

Diễn Sinh lạnh lùng nói, “Tớ sẽ chứng minh cho anh ta xem, muốn ly hôn

lúc nào cũng được, Cố Diễn Sinh tớ có thể không đi mua sắm, cũng có thể

tự nuôi sống mình.”



“Đấy là cậu giận quá đấy thôi, nghĩ mà xem, động một cái là cậu tùy tiện đòi ly hôn, còn Diệp Túc Bắc nói đùa một

câu cũng không được, đúng là cái kiểu chỉ cho quan huyện đốt lửa, không

cho dân chúng thắp đèn mà.”



Sau đó Cố Diễn Sinh cũng nghĩ rất lâu, có thể Kiều Tịch Nhan nói đúng, cô thấy mình cũng khá độc tài.



Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên như vậy, những gì cô muốn,

cô sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ bằng được bên mình.



* * *



Khi Lục Giang Thần hẹn Cố Diễn Sinh đi ăn cơm đúng lúc Cố Diễn Sinh vừa bị Diệp Túc Bắc cho leo cây. Diệp Túc Bắc chết tiệt, đã nói là đưa cô

đi xem phim, vậy mà gần đến giờ lại hủy vì bận việc. Chuyện này đã quá

quen với Cố Diễn Sinh. Vừa nhận được điện thoại của Lục Giang Thần, cô

liền đi ngay.



Không ngờ buổi hẹn hôm đó, Lục Giang Thần còn hẹn thêm một người khác, và người này khiến cô cảm thấy rất lúng túng, khó xử.



Cố Diễn Sinh véo tay Lục Giang Thần và nhìn cô, “Được lắm Lục Giang

Thần, làm chị dâu là có thể trêu chọc tôi sao? Đã hẹn anh ta lại còn gọi tôi đến, cậu bảo tôi phải trốn đi đâu đây?”



Lục Giang Thần bị

véo đau đến điếng người, vội vàng bỏ tay của Cố Diễn Sinh ra, cười nói,

“Cố Diễn Sinh, cậu đúng là ích kỉ. Đã kết hôn rồi, cậu còn mong người ta đối với cậu tình cũ khó quên sao, người ta có thể tự nhiên, còn cậu thì cứ e dè. Hơn nữa, anh ấy vừa từ nước ngoài trở về, là bạn cùng học và

cũng là bạn gái cũ, cậu cũng nên mở tiệc mừng cho anh ấy chứ.”



Cố Diễn Sinh hậm hực nhìn Lục Giang Thần, mặt tối sầm, “Nếu để Diệp Túc

Bắc biết, chắc chắn tôi không được yên thân cho mà xem, rõ ràng cậu biết Diệp Túc Bắc không hoan nghênh anh ta mà.”



“Diệp Túc Bắc Diệp

Túc Bắc, câu nào của cậu cũng không thể rời anh ta. Hôm nay cậu cứ tự

nhiên đi, có bất cứ hậu quả gì, chị dâu tôi đây sẽ chịu trách nhiệm cho, như vậy được chưa?”