Hôn

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:34 18/04/20


Cô vẫn yêu Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này cô không hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc không về nhà, cô lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là cô có thể ngủ thiếp đi. Mùi của Diệp Túc Bắc còn hiệu quả và tác dụng nhanh hơn cả thuốc an thần.



Cô rõ ràng đã chán ngấy kiểu dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng cô lại hoàn toàn không thể kiểm soát được mình. Yêu một người đến mức việc hít thở của mình mà dường như không phải là vì mình nữa. Có lẽ cô không bao giờ thắng được Diệp Túc Bắc. Bởi vì chỉ cần anh không chịu được nữa thì có thể nói một câu “chia tay” nhẹ như không, còn Cố Diễn Sinh thì vĩnh viễn không bao giờ có được sự quyết đoán đó. Dù cô có nói ra từ chia tay thì trong tiềm thức vẫn hy vọng anh ở lại. Cô biết mình như vậy người khác nhìn vào sẽ thấy không ra làm sao.



Quá yêu một người thì đến cuối cùng tình yêu đến tận xương tủy đó chỉ có thể trở thành sợi dây trói buộc. Cố Diễn Sinh không thoát ra được bởi vì cô không thể loại bỏ Diệp Túc Bắc khỏi trái tim mình.



Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tất cả các giáo viên được gọi đến trường để họp. Hạ Diên Kính lâu không gặp cũng đã xuất viện, chỉ có điều trong chân vẫn còn một cái đinh, đi lại vẫn chưa được nhanh nhẹn.



Nhìn thấy Cố Diễn Sinh, cô ấy rất phấn khởi, cứ kéo Cố Diễn Sinh đi dạo. Nhìn Hạ Diên Kính bước đi khập khiễng, Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, cô đành phải thoái thác là mình đã có hẹn. Không ngờ Hạ Diên Kính vốn dễ bị lừa vậy mà lại nằng nặc đòi cô phải nói ra người đó là ai. Khi đang bị quấy nhiễu không có cách nào thoát thì chuông điện thoại của Cố Diễn Sinh reo lên như cứu mạng.



Chưa kịp nghe rõ ai hẹn gặp, cũng chưa kịp nghe rõ là phải làm việc gì, Cố Diễn Sinh đã thoải mái trả lời: được, được, được.



Hạ Diên Kính ngồi bên cạnh đành phải xị mặt bỏ qua.



Họp xong, cô vừa ra khỏi cửa đã giật mình khi thấy Lộ Tùng Quang đang đứng dựa vào chiếc Land Rover ở cổng trường. Lúc đó não cô mới bắt đầu hoạt động. Hóa ra cuộc điện thoại cứu mạng lúc nãy chính là do anh gọi. Nếu sớm biết lại là củ khoai lang nóng bỏng tay này thì cô đi cùng Hạ Diên Kính còn hơn, quá lắm cũng chỉ là phải phục vụ cô ấy. Bây giờ thì lại càng tồi tệ hơn. Ngồi trong xe của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh cứ để hồn lang thang mãi tận đâu.



“Đang nghĩ gì vậy?”



Lộ Tùng Quang ngồi ghế lái xe im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ hỏi, “Từ lúc lên xe tới giờ không thấy nói câu gì?”



Cố Diễn Sinh tỉnh người lại, liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Tùng Quang đang tập trung lái xe. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt tươi cười giống hệt như trước đây vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy có gì đó hơi khác.



Không khí đặc quánh trong xe khiến cô hơi bối rối, cô trả lời có vẻ gượng gạo, “Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, lại phải đi làm nên hơi chán.”



“Em chắc là lý do đó chứ?”



Cố Diễn Sinh biết anh định nói gì, bỗng nhiên muốn cãi lại, cô lạnh lùng, “Nếu không thì anh nghĩ là gì? Lộ Tùng Quang, anh thích chĩa mũi vào chuyện của người khác từ lúc nào vậy?”



Lộ Tùng Quang quay đầu sang, chau mày, “Cố Diễn Sinh, anh quan tâm đến em. Em và Diệp Túc Bắc.”



Chưa đợi anh nói hết câu, Cố Diễn Sinh lạnh lùng ngắt lời, “Lộ Tùng Quang, liên quan gì đến anh.” Đầu cô nóng bừng, cảm giác khó chịu về những chuyện gần đây bỗng trào hết ra, cô khó chịu, “Anh đến xem chuyện cười của em à? Bây giờ anh rất vui đúng không? Hồi đó em bất chấp tất cả chia tay với anh, làm anh mất mặt. Có phải bây giờ anh thấy em đang bị báo ứng đúng không?” Cô trợn mắt, mày chau lại. Trong lúc không kiểm soát, giọng nói của cô cũng cao gấp mấy lần.



Lộ Tùng Quang không phản bác gì. Anh tỏ ra lạnh lùng, cố bình tĩnh. Anh hất mạnh vô lăng, cua gấp, lái xe vào lề đường. Theo quán tính người Cố Diễn Sinh lao mạnh về phía trước. Tim cô đập mạnh, hơi thở lúc đó như ngừng lại, tất cả các giác quan đều mất phản ứng. Chỉ thấy sự đau đớn trong cổ họng và mắt là rõ rệt.



Gió đêm thổi tung những chiếc lá rụng, lúc này xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Sự yên tĩnh bất ngờ này khiến cho tất cả ý thức của con người trở nên lờ mờ. Toàn thân Cố Diễn Sinh co cứng lại vì sợ.



“Kít!” Một tiếng phanh xe vọng lại từ con đường ngoại ô trống trải. Khi tất cả trở lại yên tĩnh. Cố Diễn Sinh không kiềm chế được sự nóng giận nữa, cô ngẩng cao đầu tức giận, tay kéo mạnh dây an toàn ra, không thể kiểm soát được cơn cuồng nộ, “Lộ Tùng Quang, anh định làm gì? Anh điên rồi à?” cô dứt được dây an toàn ra, hằm hằm mở cửa xe. Không ngờ Lộ Tùng Quang lại khóa cửa xe “cạch” một tiếng. Anh rút từ cốp đựng đồ ra một tờ giấy ném vào trước mặt Cố Diễn Sinh, “Em muốn nghĩ anh là người thế nào cũng được! Chỉ có điều đến anh cũng lấy được tờ giám định này! Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?”



Cố Diễn Sinh khựng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô chưa bao giờ thấy Lộ Tùng Quang tức giận. Anh là người đến cả lúc đau buồn cũng vẫn cười, vậy mà lúc này lại đang giận dữ đến run cả người.



Cố Diễn Sinh bắt đầu hối hận vì đã trút giận lên anh. Rõ ràng là mọi chuyện không liên quan gì đến anh. Mãi hồi lâu cô mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy mà anh ném cho cô. Cô không mở ra mà chỉ hỏi, “Đây là cái gì?”



“Giám định ADN.”
Tính tình của Kiều Tịch Nhan không phải là cô không biết. Cô ấy vốn rất căm ghét cái xấu. Bản thân cô thua thiệt thì được, nhưng cô không chấp nhận cho người mình quan tâm phải chịu khổ. Càng chưa nói quan hệ giữa cô và Cố Diễn Sinh. Với thân phận lần này của Tô Nham thì Kiều Tịch Nhan sẽ hận cô ta đến tận xương tủy.



Vì bị Cố Diễn Sinh liên tục giục giã, người lái xe vượt đèn đỏ hai lần, chưa đến mười phút sau đã đến bệnh viện. Cố Diễn Sinh không quay đầu lại, ném một nắm tiền cho lái xe rồi vội vàng đi vào viện.



May mà cô đi nhanh, đúng lúc chặn được Kiều Tịch Nhan ở cổng viện.



* * *



Cô thở hổn hển, gào lên với Kiều Tịch Nhan, “Cậu có điên không? Đến đây làm gì?”



Kiều Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy cô nên rất bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh như thường, “Đến bệnh viện thăm Tô Nham, cô ấy cũng là đàn chị khóa trên mà.”



“Cậu tưởng mình ngốc à? Cậu đến thăm cô ta sao? Cậu ghét nhất là cô ta mà lại đến thăm cô ta sao?” Cố Diễn Sinh trợn tròn hai mắt. Kiều Tịch Nhan đúng là đồ ngốc, cô làm sao mà không hiểu? Càng vào lúc này thì Cố Diễn Sinh lại càng không manh động, làm gì cũng chỉ khiến cô mãi mãi hối hận.



“Cố Diễn Sinh, cậu nói rõ cho mình đi!” Kiều Tịch Nhan bị Cố Diễn Sinh quát nên cũng tức giận. Giọng nói của cô cũng cao lên gấp mấy lần. Cô chỉ thẳng vào mặt Cố Diễn Sinh nói từng từ một, “Mình đến không phải chỉ vì cậu, cả đời này mình ghét nhất là kẻ thứ ba! Con riêng! Mình không thể để cô ta hung hăng làm bậy như vậy! Mình muốn cho cô ta biết cái gì là công lý! Cái gì là luân thường! cái gì là pháp luật! Mình rất muốn gặp cô ta, mình không những rất muốn gặp cô ta mà còn muốn cho cô ta một sợi dây thừng và một lọ thuốc trừ sâu.” Kiều Tịch Nhan càng nói càng nóng giận, “Cậu muốn làm Đức Mẹ thì cậu đến Vatican cho mình nhờ! Cậu muốn hành hương thì tùy, mình không cản! Mình không thể ngồi nhìn được!”



Kiều Tịch Nhan trước đây chưa bao giờ tức giận với Cố Diễn Sinh như vậy. Mặt cô đỏ lên vì tức giận. Cố Diễn Sinh đáng lẽ phải tức giận thì lại không hề xúc động, cũng không còn mất kiểm soát. Cô nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan, hít sâu, “Cậu có quát mình thế nào đi nữa thì mình cũng biết là cậu đến đây vì mình.” Cô nói đứt quãng, giọng nói trầm xuống nghe lại càng rõ trong dòng âm thanh ồn ào, “Mình không phải là đức mẹ, cũng không phải là độ lượng, mình chỉ không muốn biến mình thành bị động.”



Kiều Tịch Nhan hất hàm, hai tay khoanh trước ngực, khó chịu nói, “Không muốn bị động thì bây giờ nên theo mình vào trong!”



“Tiểu Kiều, cậu thừa biết là bây giờ dù mình có vào trong đó giết chết cô ấy và đứa con thì cũng không giải quyết được vấn đề.” Trong giọng nói của Cố Diễn Sinh chứa đầy sự bất lực và mỉa mai. Giống như cô nói, vấn đề là ở Diệp Túc Bắc, Tô Nham thì có gì sai đâu chứ?



“Tô Nham chưa bao giờ là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba thực sự là mình, là Cố Diễn Sinh này, họ mới thực sự là tâm đầu ý hợp.” Cố Diễn Sinh nói mà trái tim như thắt lại.



Kiều Tịch Nhan dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn đôi mắt dường như vô hồn của Cố Diễn Sinh, thở dài. Giống như trước đây đã từng an ủi Cố Diễn Sinh bao nhiêu lần, cô dang tay ôm lấy Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, cậu quên rồi sao, chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi mà.”



“Mình không quên, không giây nào quên.” Trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, cô nghẹn lời đau đớn, “mãi mãi giả vờ ngây thơ, mãi mãi hung hăng, mãi mãi không biết điều, mãi mãi thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh.”



Kiều Tịch Nhan ôm chặt cô, sống mũi cay xè, giọng cô bất giác cũng run lên, “Mình mãi mãi ở bên cậu. Không có đàn ông chúng ta vẫn sống tốt mà.”



“Mình biết, mình biết thật mà.”



“...”



* * *



Hôm đó Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan rốt cuộc không vào trong viện. Chỉ cách một bước là đến gần với sự thật nhưng Cố Diễn Sinh lại một lần nữa yếu hèn. Cô và Kiều Tịch Nhan ôm nhau khóc tức tưởi, không chỉ bởi vì cuộc hôn nhân đang rơi vào chỗ không lối thoát mà còn vì trái tim cô đã vỡ tan thành nhiều mảnh.



Cuộc hôn nhân có vẻ ngoài hào nhoáng này cắn lại cô bằng chính bản chất xấu xa của nó. Cô không dám động đậy, bởi vì nếu cô mà động đậy thì sẽ đau đớn đến tận cõi lòng.



Nhẫn nại đến kiệt sức hóa ra lại là chuyện của từng phút.