Hôn

Chương 27 :

Ngày đăng: 21:34 18/04/20


Cố Diễn Sinh chưa khi nào tỉnh như lúc này.



Tình cảm hai mươi mấy năm giờ đã tan biến hết. Cố Diễn Sinh không dám tin tất cả lại diễn ra đến mức này.



Cô hiểu Diệp Túc Bắc ư? Trước đây cô cứ nghĩ là mình hiểu anh.



Người đàn ông này ương bướng, mạnh mẽ và có ham muốn sở hữu mãnh liệt hơn người khác. Nhưng đồng thời anh cũng rất dịu dàng, tình cảm, đối với thứ gì muốn bảo vệ anh cũng đều cẩn thận không rời, chẳng khác gì trẻ con vậy.



Có thể anh cũng sợ hãi, lúng túng, nhưng anh lúc nào cũng tỏ ra trầm tĩnh, khiến ai cũng nghĩ anh sức nhỏ mà làm được việc lớn.



Trên thương trường, anh có thể làm rung chuyển trời đất, nhanh nhẹn, nghiêm khắc, tàn nhẫn, tuyệt tình, khiến ai cũng khiếp sợ. Anh cũng có thể ở nhà mặc tạp dề nấu ăn cho cô vào những buổi sáng trong lành. Anh mãi đứng ở sau lưng để làm chỗ dựa cho cô mỗi khi cô sắp ngã. Khi cô không cầm được nước mắt, anh lại dịu dàng lau khô nước mắt cho cô.



Chỉ ăn cơm cô nấu, chỉ cho cô làm nũng, chỉ nghe cô lầm bầm mắng mỏ, chỉ nhẫn nại nghe mỗi cuộc điện thoại cô gọi đến.



Cô vẫn tưởng anh như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày một người như vậy lại trở thành một người khác.



Cuộc hôn nhân này lại dễ dàng làm cô thất vọng đến thế, bất giác trở nên lạ lẫm như vậy. Đây rõ ràng không phải là điều cô mong muốn.



Cuối cùng, khi cô quay đầu lại mới phát hiện những ký ức dịu dàng này sao lại khó mờ phai đến thế.



Gạt bỏ người đàn ông mà mình đã yêu suốt hai mươi mấy năm ra khỏi cuộc đời là một quá trình vô cùng khó khăn. Đến giờ cô gần như đã cảm nhận được điều đó.



Bóng đêm dày đặc, trong bóng đêm có một khối đen kịt như mơ như ảo, muốn gạt đi cũng không gạt được. Ánh trăng lạnh như nước, tĩnh mịch và trống vắng. Nhìn đồng hồ trên tường trôi qua từng phút, từng giờ, trái tim Cố Diễn Sinh mỗi giây lại lạnh thêm. Rõ ràng đang là giữa hè mà cô lại lạnh đến mức bất giác run lên. Trong phòng khách trống trải chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, tích tắc, tích tắc, tích tắc.



Mỗi tiếng tích tắc lại như gõ vào lòng cô, lần nào cũng đau đớn.



Không biết bao lâu, lâu đến mức Cố Diễn Sinh tưởng mình đang mơ. Diệp Túc Bắc cuối cùng đã về. Cố Diễn Sinh cười nhạo trong lòng, anh cũng vẫn nhớ đây là “nhà” của anh.



À, có phải cô nên cảm kích không? Anh vẫn chưa hoàn toàn coi khinh, ít nhất thì cuộc hôn nhân này cũng vẫn còn có một chút trọng lượng.




* * *



Sáng hôm sau, Cố Diễn Sinh ra khỏi phòng thì thấy Diệp Túc Bắc. Anh ngủ trên ghế sofa. Nhưng trong lòng Cố Diễn Sinh không có chút rung động nào.



Cô biết đêm qua cuối cùng thì Diệp Túc Bắc vẫn đi, đúng một tiếng sau mới quay về. Cô chưa bao giờ biết anh là người đàn ông lương thiện như vậy, giàu tình cảm như vậy.



Cô thay quần áo, thu dọn hành lý, nhẹ nhàng ra khỏi cửa, nhưng vẫn làm Diệp Túc Bắc tỉnh giấc.



Diệp Túc Bắc vẫn ngái ngủ, nhưng thấy Cố Diễn Sinh kéo hành lý, anh vẫn ngạc nhiên. Anh cảnh giác hỏi, “Em đi đâu vậy?”



Cố Diễn Sinh nhíu mày, “Yên tâm, em không đến nhà họ Diệp đâu, em cũng không về nhà mẹ. Em chỉ ra ngoài ở một thời gian, đợi lễ mừng thọ chín mươi của ông xong, chúng ta làm xong thủ tục thì em sẽ về nhà. Trong thời gian này em sẽ không nói gì đâu, chẳng nhẽ việc nhỏ này anh cũng không tin em sao?”



“Em lại đây.” Diệp Túc Bắc chỉ huy cô theo thói quen, sắc mặt anh lạnh lùng, nghiêm khắc đến mức đáng sợ. Anh giận đến mức tay nắm chặt, gân xanh trên trán hằn lên. Anh nghiến răng nhìn cô và nói một lần nữa, “Anh nói lại lần nữa, không có sự cho phép của anh thì em không được đi đâu hết.”



“Diệp Túc Bắc, sự kiên nhẫn của em đã cạn kiệt rồi. Em không thể để anh chi phối cuộc đời em thêm nữa.”



“Em muốn làm to chuyện đến lúc nào nữa?” Diệp Túc Bắc tiến lên vài bước, nắm chặt cánh tay cô, “Em nói là sẽ tin anh mà! Chuyện này không giống như người ta đồn đại. Nhưng bây giờ anh không nói gì hết, em hiểu chưa? Đợi anh giải quyết xong tất cả rồi anh sẽ nói cho em biết. Không phải lúc này! Không phải lúc này, em rõ chưa hả?!”



Cố Diễn Sinh thản nhiên gỡ gọng kìm của anh ra, “Đó là lúc nào?” Cô ngước mắt lên rồi chớp mắt nhìn anh. Cô muốn nhìn rõ từng thay đổi trong nét mặt anh, “Diệp Túc Bắc, không ai có quyền bắt người khác phải đợi. Anh cũng không ngoại lệ.” Nói xong, cô mở cửa dứt khoát, để lại Diệp Túc Bắc một mình đứng chôn chân tại chỗ.



Cánh cửa nơi cô đã từng ở hóa ra lại có thể mở ra dễ dàng như vậy.



Hóa ra bao nhiêu năm qua cô đã tự nhốt chặt mình trong đó.



Trái đất vẫn quay xung quanh mặt trời. Nhưng đồng thời nó cũng tự quay quanh trục của mình.



Không có ai là của ai, cũng không ai có thể làm hại ai. Tình yêu là bình đẳng. Tình yêu không bình đẳng thì kết cục cuối cùng chỉ có thể là cả hai bên cùng đau thương. Ngay từ khi bắt đầu, cả cô và anh đều đã không ở trên cùng một con đường.