Hồng Diệp

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Đó là trợ lý Shumei của Gawakyo Wasai cùng một người đàn ông lạ.



Dường như bọn họ đang nhỏ giọng tranh cãi về điều gì đó.



Bọn họ đang nói gì thế nhỉ? Hắn ôm cột cổng, lặng lẽ ló đầu ra ngoài.



Tiếng Nhật mơ hồ truyền đến, nhưng âm thanh đã nhỏ lại cộng thêm trình độ Nhật ngữ sứt mẻ nên Thành Chu chả nghe được bao nhiêu, kể cả mấy từ đơn lẻ.



Mà chiếm đa số trong cuộc đối thoại đó là cái tên Gawakyo Wasai.



“Giết!” … Một từ quen thuộc bay vào tai hắn.



Giết? Giết cái gì? Bọn họ muốn giết ai? Hay ai muốn giết bọn họ?



Tiếng tranh cãi của hai người từ từ lớn dần.



Tuy không hiểu rõ hết được cuộc tranh luận, nhưng hắn cũng phần nào biết được hai người đang ở hai vị trí đối lập.



Shumei bình thường an tĩnh ôn hòa lúc này lại đang rất kích động, dường như đang trách cứ người đàn ông kia.



“Ăn sống hắn!! Giết chết hắn! ! ! …”



Cái gì? ! Ăn ai chứ? Rốt cuộc là ai đang nói vậy? Thành Chu sởn hết cả gai ốc. Không chỉ lời nói ấy khiến hắn sợ hãi mà ngay cả chính bản thân âm thanh phát ra đều rõ ràng không thuộc về hai người đang cãi lộn kia.



Còn có người thứ tư ở đây. Là ai? Tại sao phải nói ra lời tàn nhẫn như vậy?



Một lần rồi lại một lần, tiếng nguyền rủa nặng nề liên tục rơi vào tai hắn, tiến thẳng vào đại não, mang theo đầy thù hận và ham muốn.



Như bị thanh âm đó mê hoặc, ánh mắt hắn quét khắp xung quanh, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nam trầm đó.



Trên đường nhựa là một khoảng không vắng vẻ, ngoại trừ hai người Shumei bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.



Hai bên đường là cánh rừng thưa thớt, xa xa bên trong là một màu đen thăm thẳm…



Bỗng, Thành Chu cứng người, vẻ sợ hãi toát ra trong mắt.



Trong rừng cây tối đen, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai người.



Đó là… cái bóng trên cây cầu nhỏ lúc trước… Hắn muốn đứng lên cảnh báo cho Shumei, nhưng thân thể như bị dây trói, không thể chuyển động, ngay cả mở miệng cũng không thể.



Shumei phẫn nộ văng tục. Mọi thứ nhất thời im lặng.



Hất đầu, cậu tức giận sải bước tiến nhanh vào biệt thự.



Lập tức, thân thể Thành Chu như được giải thoát, khôi phục lại tri giác. Hắn nhanh chóng nép mình vào cột cửa để không bị Shumei bắt gặp khi đi ngang qua.



Nhìn bóng cậu đi vào nhà trong, đến khi chắc chắn được đối phương đã không nhìn thấy mình, lúc này hắn mới lần thứ hai lặng lẽ ló đầu ra ngoài.



Đôi mắt của một bóng đen đối diện nhìn hắn dò xét.



“… !”



Khi hắn sắp hét lên sợ hãi thì bị đôi bàn tay nho nhỏ che lại.



“Đừng la lên! Nó còn chưa đi đâu!” Giọng trẻ con non nớt kề sát bên tai hắn, thấp giọng cảnh cáo.
Cảm kích nhìn hắn cười cười, Shumei quay đầu nói cho Nanzan phát hiện của Thành Chu.



Trong lúc đó, Thành Chu thấy nhóc con vẫn đang cúi đầu, không hề có chút kiêu ngạo như mấy bữa giờ, cảm thấy hơi xót xa, định vươn tay xoa đầu nó, nhưng được giữa đường thì rụt trở về.



Hỏi thêm Thành Chu mấy vấn đề nữa, Nanzan cùng Shumei mở miệng cáo từ. Shumei nhìn về phía nhóc con rồi nói với Thành Chu: “Vậy hãy để nó ở chỗ tôi.”



Thành Chu trong lòng cảm kích vô ngần, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý thì…



“Hu hu… không ai thương con hết… Hu hu hu…” Tiếng khóc non nớt đầy thương tâm vang lên khắp phòng.



Ba người lớn không hẹn mà hướng mắt về thằng nhỏ đang dụi mắt thút thít.



“Mẹ không muốn con… Ba cũng không muốn con… con là đứa không ai thương hết… Hu hu hu…”. Nhóc con vừa khóc vừa chạy ra cửa.



Thành Chu liền cảm nhận được hai luồng gì đó bắn tới phía sau.Không cần phải nói, nhất định là Nanzan đang trừng hắn.



Thở dài bất đắc dĩ, hắn đành đuổi theo nhóc con.



“Được rồi, đừng khóc mà. Nhóc vừa nói tới mẹ nhóc, vậy nhóc biết mẹ nhóc ở đâu không?” Anh nhà tận lực bình tĩnh mà dịu dàng hỏi.



Vừa nghe Thành Chu hỏi, nhóc con càng khóc lớn. “Oa oa oa ———- !”



“Bạn nhỏ à, đừng khóc. Ngoan nào, nói anh nghe xem, mẹ nhóc đang ở nơi nào thế?” Shumei ngồi xổm xuống, an ủi nó.



“Mẹ… Mẹ… Ở trên thiên đường…” Nhóc con thút thít.



A! Ba anh người lớn, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đôi mắt thoáng trào dâng niềm thương cảm cho số phận thằng nhỏ.



“Vậy giờ nhóc tạm thời ở với anh nhá?” Shumei càng an ủi dịu dàng hơn.



“Oa oa oa…” Nhóc con đã khóc đến mức hết nói thành lời.



“Vậy ba nhóc đâu? Ý anh là hỏi ba thật của nhóc ấy?” Thành Chu mang vẻ mặt chờ mong, ngồi xổm xuống.



Thằng nhỏ ngẩng đầu, trừng hắn với ánh mắt u ám cùng nước mắt nước mũi ròng ròng.



Anh nhà run lẩy bẩy.



“Bạn nhỏ à, nói chú cảnh sát nghe đi, nhóc với mẹ nhóc sống ở đâu vậy?”



Nhóc con không trả lời, chỉ khóc, khóc đến nỗi Shumei với Nanzan đều nhìn về phía Thành Chu.



Hết cách, thở dài một chút, Thành Chu ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Hắn tự nhủ, trong khoảng thời gian vật vã ở Nhật Bản này, hắn tạm thời phải gánh thêm trách nhiệm làm cha nữa.



Nhóc con ôm lấy Thành Chu, khóc lớn.“Ba ba ──!”



Kết cục đã định.



Thành Chu nhìn Nanzan mà mặt cũng muốn khóc.



Đáng tiếc tất cả mọi người không hề chú ý đến nụ cười đắc ý kèm theo giễu cợt của gương mặt nho nhỏ đang vùi trong lòng Thành Chu.