Hồng Diệp
Chương 9 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Rèm cửa sổ dày bị thổi tung, những mắc cài rèm cửa bị thổi tạt qua hai bên.
Mưa rơi ngoài cửa, đậu lên tấm kính trong suốt, chậm rãi trượt xuống vẽ nên những lằn nước ngoằn ngoèo.
Phòng không ánh đèn, bóng tối làm tầm nhìn trở nên hạn hẹp.Ngoài cửa sổ có thể thấy hoàng hôn đã qua rất lâu.
Thành Chu mờ mịt. Hắn đang ở đâu thế này? Hắn nhớ hắn và nhóc nhỏ làm ầm ĩ tới hơn nửa đêm mà vẫn không tài nào đào ra được thân phận hung thủ từ miệng nó, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp đi, ấy thế mà tại sao lại tỉnh dậy ở đây? Hơn nữa nhìn đồng hồ… Chẳng lẽ hắn ngủ thẳng tới chạng vạng tối ngày hôm sau luôn ư?
Bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có gì đó, Thành Chu quay phắt lại.
Một thiếu nữ trạc mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc giường đơn, tay cầm một cuộn băng ghi hình.
Vì cô cúi đầu nên gương mặt mập mờ không rõ, nhưng qua bờ tóc ngắn chấm vai cùng trang phục kín đáo, có thể thấy cô xuất thân từ một gia đình gia giáo. Dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ đến xuất thần.
Được một lúc, thiếu nữ chợt run rẩy đôi vai. Bàn tay cô nắm chặt lấy quyển băng ghi hình màu đen cùng màu với bóng tối trong phòng, những ngón tay trắng bệch đến dị thường.
Có gì đó rơi xuống từ gương mặt cô, từng giọt từng giọt, rơi trên đùi cô, rồi rơi những ngón tay ghì chặt cuộn băng.
Nước mắt rơi trong yên lặng càng khiến tim người đau đớn hơn cả gào khóc.
Thành Chu nhìn lại chính mình, nghĩ trái tim mình đã quặn thắt đến cực điểm.
Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Thành Chu suýt hét to!
Gương mặt đối diện hắn lộ ra những đường vân vằn vện, ghê rợn như bị đốt cháy.
Với gương mặt xấu xí như vậy, một kẻ không hề biết đến y khoa như Thành Chu cũng biết cho dù có tập trung tất cả những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất trên thế giới thì việc phục hồi lại gương mặt ban đầu là hoàn toàn không thể.
Tuy ngũ quan đã bị huỷ đến mức không thể nhận ra hình dáng lúc đầu, nhưng qua đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, hắn vẫn có thể hình dung cô là một người con gái xinh đẹp.
Thành Chu lặng lẽ thở dài, không hiểu tai nạn nào đã đem đến bất hạnh cho người con gái ấy, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.Hắn chỉ nghĩ… Cô ấy… nhất định là rất đau khổ, rất đau khổ…
… Thiếu nữ khẽ mở môi, như nói với hắn điều gì đó. Chảy xuống từ đôi mắt sáng trong là hai dòng lệ màu đen…
Cô ấy đang nói gì? Thành Chu muốn hỏi cô.
“…” Cánh môi người con gái tiếp tục mở ra rồi khép lại…
Gì cơ? Cô nói gì thế? Hắn ngơ ngác…
Cô muốn nói với tôi chuyện gì cơ? Cô không nói to lên thì làm sao tôi có thể nghe được cơ chứ?
Thiếu nữ nở nụ cười, cười đến đáng sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ điềm đạm lẫn thê lương…
Phóng cuốn băng lên trên giường, cô gái khom người lấy ra từ dưới gối một vật gì đó. Là một bức ảnh.
Nhớ hồi còn học tiếng Nhật, hắn đã từng nghe giáo viên của mình nói về mấy tiết mục TV “người lớn” ở Nhật sau mười hai giờ đêm, cho nên hồi trưa hắn đã ngủ lâu một chút để tối nay còn “lĩnh ngộ”.
Kết quả…
Tuyệt vời ông mặt trời ~! Hút hút nước bọt. Thiệt là ngon mắt!
Ngắm mấy em xinh tươi trong bộ đồ thuỷ thủ và bikini trong cuộc thi “Ngực ai to hơn” trên TV, anh nhà lần đầu chứng kiến cái gọi là uy lực của vòng một cỡ F.
Nhìn các em trong những bộ áo tắm hai mảnh chơi nhảy dây tập thể, Thành Chu ngồi ngay trước màn hình mà cười khúc khích.
Tiếc thay, tiết mục kéo dài được năm, sáu phút thì kết thúc. Hắn chuyển kênh tới lui thêm sáu phút nữa để tìm đài mà tìm không thấy, càng tìm không thấy thì càng hoảng hốt. Nhóc con vẫn chưa về.
Kim giây chạy đua cùng kim phút, thời gian vô tri vô giác trôi qua nhanh trong mắt hắn.
Đi kiếm nhóc con thôi, bằng không mọi trách nhiệm đều do hắn gánh hết.
Binh!
“Ai? Ai thế?” Hắn nghi hoặc đến gần cửa phòng, đã trễ thế này rồi mà còn ai đến tìm hắn vậy cà?
Hoàn toàn yên tĩnh.
Dán cái lỗ tai lên cửa nghe một hồi, phát hiện không có ai, đang chuẩn bị xoay người thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thật khẽ.
Tối muộn thế này mà còn ai đi dạo sao? Có khi nào là thằng nhóc kia không? Nhưng tiếng bước chân có vẻ không giống của nó.
Tiếng chân cũng không dừng lại trước cửa phòng hắn, âm thanh vang vang như hướng về phía cổng chính.
Có nên nhìn qua hay không nhỉ? Trong lúc hắn đang do dự, trên hành lang lại vang lên thêm tiếng bước chân của một người khác nữa, tựa như đang rón rén đi theo. Nếu không nghe kĩ sẽ không tài nào phát hiện được.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, hiển nhiên cũng có thể giết chết hắn.
Đợi tiếng chân ngang qua phòng xa dần, hắn khẽ vặn nắm đấm cửa, lách mình bám theo phía sau.
Khuôn viên biệt thự vắng vẻ dị thường.
Ngoại trừ những ngọn đèn nhỏ thắp trên lối đi, những gian phòng còn lại đều đã tắt đèn.
Tuy rằng đã cẩn thận bước đi, nhưng hắn vẫn nghe được tiếng bước chân của mình vang lên bên tai. Đêm nay quá tĩnh lặng.
Cổng ra vào của biệt thự đã thấp thoáng hiện ra nối liền với một dãy hành lang với lan can gỗ dẫn đến vườn hoa vốn là niềm tự hào của chủ nhà.
Hắn đi qua cửa rồi vượt qua hành lang gỗ hết sức nhẹ nhàng, gần tới cổng rào thì đột ngột ngồi hụp xuống.
Có hai người đứng trên đường nhựa ngoài biệt thự. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai bóng người chồng lên nhau một cách kì lạ.