Hồng Diệp

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


“Dù thế nào đi nữa, nếu chưa điều tra được lai lịch thằng nhỏ trước thì cũng không thể để nó ở chung với kẻ tình nghi được.” Nanzan đề nghị.



“Chúng ta cũng cần phải điều tra một chút về đứa nhỏ nữa.” Nanzan lên tiếng



“Đã mười giờ đêm rồi, phải sắp xếp như thế nào đây?” Suzuki thuận miệng hỏi.



“Nhưng không thể để nhóc nhỏ ở lại với kẻ đang bị tình nghi được. Ai mà biết tên biến thái kia sẽ làm gì với một đứa trẻ đáng yêu như thế này? Em có thể trực canh nhóc ở đồn cảnh sát, trên đường đi sẽ mua quần áo cho nhóc, gần đó cũng có nhà tắm công cộng nữa.” Nanzan cương quyết nói.



Xem ra vụ án kia kích thích Nanzan quá nhiều với rồi.Lắc đầu, Suzuki không nói thêm nữa, với tính cách của Nanzan, nhìn được cái hiện trường kia mà không nôn ra thì đã là quá tốt rồi. Khi ấy có một gã cảnh sát đi cùng đã ôm miệng sải bước thật nhanh ra khỏi hiện trường…



Sự tình cứ như vậy mà quyết định, Suzuki hỏi Thành Chu mấy vấn đề đơn giản thông qua Wasai rồi căn dặn Thành Chu nếu không có sự cho phép của cảnh sát thì tuyệt đối không được rời khỏi khuôn viên Yama Ongaky. Sau đó, mọi người giải tán.



Thành Chu đang khổ não nghe được tin cảnh sát mang nhóc con đi thì lòng nhẹ nhàng hẳn ra.



Con bà nó, cuối cùng cũng tống được Thần Chết đi rồi! Ngẫm lại xem, từ khi gặp phải thằng nhỏ này hắn chẳng gặp được một chuyện tốt nào! Nói không chừng nhóc quỷ đi rồi cũng sẽ đem vận rủi của hắn đi luôn.



Thành Chu nhìn thằng nhỏ ngoan ngoãn dị thường đi theo cảnh sát Nanzan ra cửa, mừng rỡ nhe răng cười với bóng lưng của nó.



Nhóc con thế mà chợt quay lại tặng cho hắn một cái mặt quỷ.



Éc! Thằng quỷ đói đòn!



Ngay lúc Thành Chu âm thầm thề với lòng sau này kết hôn sẽ sinh con gái chứ không phải con trai, Wasai đi ngang qua lạnh lùng nhìn hắn một cái.



“Tất cả những chuyện này, ngày mai tôi sẽ liên lạc với chi nhánh bên Trung Quốc, nếu có thể, tôi sẽ yêu cầu bên kia phái người khác tới, tốt nhất nên là người có thể đảm đương công việc. Tôi nghĩ những ngày sau này cậu sẽ không có thời gian và tâm tư tham gia hội thảo đâu.”



Thành Chu há hốc.



Điều đáng sợ nhất đã đến. Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.



“Ngài Wasai, tôi nghĩ mình làm được…”



“Shumei, nhớ kỹ lời tôi nói chưa? Ngày mai đừng quên liên hệ chi nhánh bên Trung đấy.”



“Vâng.” Người đàn ông nhỏ gầy tên Shumei gật đầu, tỏ ý đã hiểu.



Sau đó Wasai không hề nhiều lời, xoay người rời gian phòng.



Shumei ngẩng đầu nhìn bóng lưng Wasai, sắc mặt hơi phức tạp, tiện đà quay về phía Thành Chu đang vô cùng ủ rũ, dùng giọng Trung Quốc không được lưu loát cũng không được chuẩn xác mà an ủi: “Không cần lo lắng nhiều. Chuyện này không trách được anh. Anh yên tâm, ngày mai khi liên lạc với bên Trung, tôi sẽ giải thích cặn kẽ những chuyện này, không để người ta hiểu lầm anh đâu. Đêm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi nghĩ anh chắc hẳn đã mệt chết rồi.”



Thành Chu ngẩng mặt, nở nụ cười cảm kích tính tình lương thiện của người nọ.



“Cảm ơn cậu, phiền cậu rồi.”



Quay đầu cười lại, Shumei nói lời chúc ngủ ngon rồi rời đi.



Bất động trong phòng một lúc thật lâu cho đến khi nữ chủ biệt thự Yama Ongaky đem dọn bàn ăn đi, Thành Chu lắc lắc đầu thở dài, đứng lên khỏi tấm chiếu Tatami.



Đi ngâm suối nước nóng cái đã, không biết ngày mai sẽ thế nào nữa.



Lẹp xẹp… lẹp xẹp… Hắn vừa cầm đồ tắm vừa tiến đến hồ nước nóng.
“Mày… !”



Phẫn nộ quăng nhóc nhỏ lên bộ drap giường thượng hạng do chủ nhà sắp xếp, hắn tắt đèn ngủ, khoát lên người bộ yukata* rồi nhảy lên giường, trùm chăn im thin thít.



Một lát sau, hắn cảm thấy chăn bông bị giật giật, một thân thể nho nhỏ lăn vào, lăn lăn chui chui, tiến vào lòng hắn.



“Ê, anh khóc hả?”



Vụng trộm dùng chăn bông chấm chấm mắt, hắn hơi há miệng để cố thở.



“Anh không hỏi tôi tên gì sao?” Nhóc nhỏ tiếp tục hỏi.



Thành Chu len lén khịt khịt mũi.



“Anh đói bụng không?” Lại có thêm một ngón tay nho nhỏ chọt chọt hắn.



Thành Chu trở mình, đưa lưng về phía nhóc nhỏ.



“Tôi biết hung thủ thật sự là ai nè!”



“Nhóc biết hả?!” Hết giấu nổi, anh đành phải quay mặt trở về, kinh ngạc hỏi nhóc con với giọng mũi đặc nghẹt.



“Anh khóc thiệt kìa…. Cái thể loại gì vậy trời…”



“Ê! Nhóc quỷ! Vào vấn đề đi!”



Dù sao cũng bị nhìn thấu, cũng không muốn che giấu thêm nữa, Thành Chu thò tay ra khỏi chăn bông, vươn tới hộp khăn giấy gần đó, lấy hơi thật sâu rồi hỉ mũi cái rột mặc cho mình đang trước mặt nhóc nhỏ.



“Ê, nhóc quỷ, hung thủ là ai?” Hắn hỏi nhóc con, ném khăn giấy lên tấm chiếu tatami**, kê gối dưới đầu, dò hỏi nhóc nhỏ đang núp trong lòng mình.



“Không nói!” Nhóc con thẳng thắn đáp lại.



“Ê!” Đầu ai đó bốc khói. Nhóc con xấu xa, dám đùa giỡn hắn!



“Tôi không phải tên là “Ê” !” Đầu nhóc con còn bốc khói cao hơn.



“Vậy nhóc mày tên gì hả?”



“Không nói!”



Thành Chu câm nín triệt để. Cuối cùng hắn đã hình dung ra được cái thứ tiểu nhân hay xuất hiện trong lời nói của các cụ ngày trước rồi.



=======



Chú thích:



*Yukata là loại kimono mỏng mặc mùa hè, thường làm bằng vải mát như cotton. Khi đến onsen (suối nước nóng), người ta thường mặc yukata. Tìm hiểu thêm tại đây.



**Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm hay tấm chiếu) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.