Hồng Diệp

Chương 7 :

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Nanzan bàn bạc cùng một cảnh sát trực đêm, cân nhắc việc ăn uống, nghỉ ngơi của nhóc nhỏ rồi cùng Suzuki đưa nhóc và Thành Chu trở lại khuôn viên biệt thự Yama Ongaky.



Tai nghe Suzuki báo cáo cục cảnh sát việc tìm thấy đứa nhỏ, mắt ngọc thèm thuồng nhìn nhóc con đang ăn đồ ăn cực ngon của chủ nhà mang tới, Thành Chu bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang bắn tới sau lưng từ Wasai.



Mệt mỏi cả ngày lại bị lôi ra cùng tìm kiếm đứa nhỏ, là thánh cũng chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu được. Thành Chu sờ sờ cổ, vừa sợ lại vừa hả hê.



Thừa dịp cảnh sát đang chào hỏi rườm rà này nọ với người mới tới, có tên nào đó lặng lẽ vươn tay trái len lén gắp lấy món trứng tôm của “con” hắn.



“A ô!” Trứng tôm đâu mất tiêu rồi…



Nhìn cái đuôi tôm còn sót lại trên tay trái, lại nhìn quả trứng tôm thèm đến xanh mắt đang bị nhai trong cái miệng nho nhỏ, mí mắt Thành Chu co giật đến lợi hại.



“Thằng quỷ, nhớ mặt mày đấy!”



“Cậu bảo thằng nhỏ nhớ cái gì ?!”



Len lén ném đuôi tôm ném dưới gầm bàn, tay xoa xoa để trên đùi,Thành Chu như một học sinh bị thầy giáo phê bình, ngồi thẳng lưng, mắt hướng thẳng về phía trước.



Ngay trước mắt hắn là một người đàn ông ngồi xếp bằng bên chiếc bàn kê thấp với ánh mắt cực kì nghiêm khắc.



Gawakyo Wasai!



Nhưng điều đáng mừng là, Thành Chu phát hiện người thanh niên nhỏ gầy cũng đi theo Wasai và ngồi cạnh ông ta.



Rất muốn cười chào người nọ, nhưng khoé miệng vừa mới giương lên lại thấy Wasai đang trừng mình, Thành Chu đành vội vã thu lại nụ cười.



“Nhu nhược…”



Ờ đó! Anh đây nhu nhược thì sao? Thành Chu nhanh chóng bình ổn tâm tư, tiếp tục công việc làm một kẻ nhu nhược của hắn.



Người nhu nhược cũng có gì xấu đâu, ít ra cũng sống lâu thêm được hai năm – mẹ hắn từng nói vậy.



“Trước khi bắt đầu, tôi không muốn nghe một lời nói dối nào từ cậu cả. Cảnh sát hỏi cậu cái gì thì cậu thành thật trả lời cái đó đi. Tôi sẽ phiên dịch giúp cậu.” Wasai nói rành mạch từng chữ.



Thành Chu bắt chước Wasai không đổi sắc mặt mà gật đầu.



Wasai liếc Thành Chu một cái rồi xoay người gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng với viên cảnh sát Nanzan.



“Cậu tới Nhật lúc nào?”




Điểm thứ hai, người Trung Quốc giết người đều vì chiến tranh giữa các bang phái, hoặc do vấn đề lợi ích cá nhân. Hơn nữa bọn họ dường như chỉ thích giết “người một nhà”, rất ít sát hại người ở quốc gia khác.



Mà cái người trước mắt này, đầu tiên là, anh ta không thích hợp với đặc điểm thứ nhất vì anh đã đến Nhật một cách hợp pháp và còn có người liên hệ ở Nhật nữa.



Thứ hai là, mặc dù danh tính người bị hại ở nhà vệ sinh công cộng vẫn chưa xác định, nhưng theo đánh giá vẻ ngoài cùng vài đồ dùng bên người cũng có thể thấy ông ta không phải là người có tiền.



Nếu nói người Trung Quốc này giết người cướp của thì thật là vô lý.



Huống hồ… Nhớ tới hiện trường và thi thể người bị hại, trong lòng Suzuki tràn ngập bất an.



Bác đã xem qua không ít hiện trường giết người kì lạ, tàn khốc và độc ác, mà vụ này lại khiến người ta có cảm giác như đi vào ngã cụt.



Nếu nói hung thủ vì tiền mà sát nhân, bác già cũng cảm thấy khó tin.



Mà nói Thành Chu là hung thủ giết người biến thái thì càng thêm buồn cười, đa số người Nhật nào thấy cái tên người Trung này đều biết hắn là loại phiền phức, chỉ muốn né ra xa xa.



Nhưng Thành Chu cũng mang theo một chút nghi hoặc, cũng khó trách Nanzan trẻ tuổi muốn lập công lớn nên không muốn buông tha hắn.



Còn có đứa nhỏ này… Suzuki hướng tầm mắt về nhóc con.



Nhóc con khoảng chừng năm, sáu tuổi, thân thể phát triển bình thường, khuôn mặt đáng yêu người gặp người thích, da dẻ trắng nộn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng không ra kiểu con nít bị ngược đãi mà Thành Chu tưởng tượng.



Xuất hiện trên chốn núi lập thu, trên người không manh áo, gặp người lạ không sợ, nếu nói nó lạc mất người nhà thì sao không khóc vòi mẹ như những đứa trẻ khác?



Nếu nói đứa nhỏ này bỏ nhà ra đi, vậy sao cảnh sát không thấy một báo cáo mất tích nào từ vùng lân cận?



Nếu là từ địa phương khác tới, một đứa trẻ không mặc quần áo có thể chạy lung tung mà không bị người khác chú ý và đem đi báo cảnh sát sao?



Hiện giờ, khả năng duy nhất người nhà đứa nhỏ đi xe qua đây, hoặc cố ý bỏ nó lại, hoặc nhóc con thừa dịp người lớn không chú ý lén chạy ra ngoài.



Căn cứ vào tình hình bây giờ không nhận được tin báo mất tích nào, thì việc bỏ rơi thằng nhóc là có khả năng xảy ra nhất.



Tại sao thằng nhóc lại không có phản ứng gì hết vậy? Mà vì sao cứ bám lấy tên người Trung vừa đến Nhật này? Nó có quan hệ gì với án giết người không? Trong lòng Suzuki ngổn ngang trăm mối tơ vò.



Bỗng nhiên, Suzuki cười xấu hổ.



Không biết có phải do bị bác già nhìn chằm chằm mãi hay không, nhóc con rất không cao hứng mà dẩu môi, làm mặt quỷ với cảnh sát già Suzuki.