Hồng Diệp
Chương 13 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Shumei đi tới trước mặt hai vợ chồng Wasai, đầu tiên là đến cúi người hành lễ, sau đó đứng dậy nhìn Wasai, thấp giọng nói: “Xin hãy nén bi thương, Wasai.”
Wasai ngẩng đầu, trên mặt là nét ngạc nhiên không che đậy. Từ khi cả nhóm người tiến vào nhà, gã vẫn luôn chú ý đến bên này.
Gã không nghĩ nguyên cả hội nghị lại đến đây cùng với Shumei. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, gã và vợ vẫn im lặng khom người hoàn lễ.
Vợ của Wasai thật đúng như lời đồn, một phụ nữ đoan trang xinh đẹp. Nét son phấn phủ nhẹ trên mặt cô càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm cùng đau thương hệt như trong những bức hoạ mỹ nhân.
Nhìn vợ người ta là không tốt, Thành Chu hành lễ xong liền đi theo Shumei đi ra phía sau tế đàn. Nhóc con nắm góc áo hắn lẽo đẽo theo sau.
Di thể được đặt trong quan tài, trên quan tài là bức hình khi còn sống của Sendaiko.
Người trên bức ảnh có vẻ mặt rất nghiêm túc, thoạt nhìn tương đối trẻ, không giống như một người phụ nữ trên năm mươi.
Thành Chu bắt chước Shumei giơ hương lên, đang chuẩn bị khom lưng thì vô tình đảo mắt qua bức ảnh, khiến trái tim của hắn chết lặng.
Không biết có phải là hắn nhạy cảm quá hay không, nhưng người phụ nữ trên ảnh dường như đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn cơ hồ có thể nhìn ra trong ánh mắt kia là thù hận và day dứt.
Bà ta thù hận cái gì? Day dứt điều gì? Tim đập thình thịch, hắn cố gắng nhìn thẳng về phía trước mà hành lễ, đồng thời không để ánh mắt rơi xuống linh cữu của Sendaiko đang che vải trắng trong quan tài.
“Yết hầu bà ta động đậy kìa.”
Nhóc nhỏ kéo kéo góc áo Thành Chu, “tò mò” cất tiếng, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để toàn bộ mọi người nghe thấy.
Chỉ cần là người nghe được tiếng Nhật thì sẽ hiểu, bao gồm luôn vợ chồng Wasai. Tất cả cùng nhau hít sâu môt hơi rồi nhìn về phía cỗ quan tài màu đỏ.
“Nhóc mày nói bậy bạ gì đó?!” Thành Chu lập tức trách mắng ngay sau khi não hắn dịch ra được lời nói kia.
“Động đậy thiệt mà!” Thằng nhóc không chịu, quyết gông cổ cãi.
Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng, Thành Chu rõ ràng cảm giác được tim mình đập rộn lên, tay chân run lẩy bẩy.Bởi vì hình như hắn thấy… Thi thể người đàn bà trong quan tài đang từ từ ngồi dậy…
Ảo giác! Ảo giác! Đây đều là ảo giác! Nhất định là do đêm qua coi phim kinh dị Nhật nè!
“Anh sợ à?” Nhóc con ngẩng đầu, dùng tiếng Trung nhỏ giọng hỏi. Tuy ngữ điệu thật quan tâm ân cần nhưng nụ cười đểu cộng thêm ánh mắt giảo hoạt đã cho thấy thằng quỷ chẳng có ý tốt gì.
Anh mày mà sợ sao! Mày nhìn coi trong phòng có đứa nào gặp ma mà không sợ không?
“Trời sáng trưng mà ma cỏ cái khỉ gì! Nhóc mày trăm phần trăm là nhìn lầm rồi đó!” Anh nhà ưỡn ngực làm màu.
Hai vợ chồng Wasai đứng dậy đi tới trước quan tài, Wasai tự mình kiểm tra tình trạng di thể của mẹ.
“Xin lỗi! Là do thằng nhỏ hoa mắt nhìn nhầm rồi. Lẽ ra đêm qua tôi không nên cho nó xem phim kinh dị mới phải, ha ha ha…” Thành Chu gượng cười xin lỗi mọi người.
Nhóc con chú ý tới ánh mắt né tránh cỗ quan tài của Thành Chu, không khỏi âm thầm cười nhạo hắn một cái rồi kéo áo hắn, “Tôi muốn đi toilet.”
“Toilet? Ờ, được được…! Vừa lúc anh mày cũng muốn đi… vậy hai mình cùng đi…” Đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tình huống xấu hổ này thì nghe thấy tiếng nhóc con, Thành Chu liền gật đầu cái rụp.
Shumei nghe vậy bèn ân cần chỉ hướng đi tới toilet cho hai người.
Thành Chu cảm ơn, vội vã dắt thằng nhỏ rời phòng.
Phía sau, Gawakyo Wasai vẫn ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng dáng hai người, trông như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Phòng vệ sinh nhà Wasai đối diện với phòng tắm, chính giữa tương thông là bồn rửa mặt và phòng thay đồ. Và ai ai cũng biết, phía trên bồn rửa mặt thông thường sẽ có một cái gương.
Trong xe cáp hôm nay cũng không có hướng dẫn viên du lịch giới thiệu phong cảnh này nọ như mọi ngày. Bên trong cáp treo yên tĩnh đến rùng rợn.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, cảnh vật thật đẹp, chỉ là…
Dường như chỉ mới hai giờ chiều thôi mà sao trời lại tối như vậy? Thành Chu bắt đầu bất an, nhìn đồng hồ đeo tay, thầm mong xuống xe cáp mau mau.
Sớm biết vậy đã không trở về một mình. Dù có lấy sịp trùm đầu hay không thì mặt mũi cũng đã mất sạch rồi, còn thiết tha gì nữa. Biết đâu ở lại còn được ăn chực của thằng khốn Wasai một chầu thì sao?! Mà ăn nhiêu đó thì bõ bèn gì? Nghe nói vợ gã nhiều tiền lắm mà?
Tiếc quá! Lúc nãy nhục quá, bức xúc bức cúc đem giao thằng nhỏ nhờ Shumei trông coi giùm rồi một thân một mình trở về.
Giờ không có ai để hỏi han hết. Thành Chu nhìn nhìn đồng hồ điện tử, sao chết pin rồi? Xa xa phía sau có tiếng bước chân truyền tới.
Chắc người phụ nữ kia cũng thấy có gì đó không ổn, chắc tính đi hỏi tài xế. Thành Chu nghĩ thầm.
Tiếng bước chân dừng lại gần bên người hắn.
Thành Chu tự động ngẩng đầu.
“…” Và rồi sợ đến mức không thể hét toáng lên…
Mẹ của Wasai đang đứng đối diện mỉm cười với hắn, một nụ cười u ám đầy nham hiểm.
… Hình như hắn bị lệ quỷ quấn thân hay sao ấy nhỉ?
Nghe nói hồn ma bị oan ức mới có thể biến thành lệ quỷ, lẽ nào mẹ của Wasai bị chết oan sao? Bà ta không phải hung thủ ư?
Cơ mà nhìn hình dạng lúc này của bà ta, đừng nói giết hai người, cho dù nói bả giết hai ngàn người hắn cũng tin tuốt.
“Dạ, chào bác… Ha hả…” Thành Chu nhích nhích cái mông một chút, hòng tránh đi đường nhìn của Sendaiko.
“Cho ta…”
Đôi môi sưng tím hé mở, tiếng nói vọng ra khàn khàn như bị bọt cát bào mòn, đầu lưỡi cứng ngắc sau khi chết cứ chực chờ rơi ra khỏi miệng.
“Cho bác cái gì? Bác muốn cháu cho bác cái gì ạ?” Thành Chu cố gắng lùi lại, ráng nặn ra gương mặt tươi cười vô cùng khả ái.
” Cho ta… tất cả….” Sendaiko vươn hai tay.
Mắt thấy hai tay Sendaiko sắp chạm tới vai mình, Thành Chu nhanh chóng luồn qua cánh tay bà ta.
Lùi từng tước từng bước ra sau, hắn đã hiểu Sendaiko muốn gì từ mình rồi.
Bà ta muốn dương khí của hắn!
Lúc ở nhà vệ sinh bị gián đoạn nên bà ta ám hắn tới bây giờ. Lần này thì còn ai ngăn được bả nữa đây?
Bà ta cần dương khí của hắn để làm gì? Biến thành người sao? Anh nhà run lập cập.
“… Đưa… Ta… !” Sendaiko loạng choạng bước tới gần.
Đôi mắt âm trầm nhìn hắn chằm chằm như rắn hổ mang rình ếch. Trong đầu hắn muốn chạy trốn, nhưng chân hắn như mọc rễ xuống đất, còn hai bắp đùi thì run như cầy sấy không thể nhúc nhích một chút nào.
Mọi người đâu? Tất cả biến đâu cả rồi? Bác tài đâu rồi?