Hồng Diệp
Chương 16 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Tiêu rồi! Thành Chu kêu to trong lòng.
Nhưng đã quá trễ, thằng quỷ chết tiệt nhấc chân lên đá vào cây thần hai cái bất chấp trước mặt bao nhiêu là cô dì chú bác đang mỉm cười nhìn nó! Thấy chưa đủ, nó còn trèo lên tảng đá gần cây thần để xé tan nát cành lá của người ta.
Du khách và nhóm Shumei không chỉ nhìn thấy mà còn há hốc miệng.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Thành đại ca xui xẻo bất đắc dĩ bị trở thành “ba ba” bắt đầu phỏng đoán về mớ tiền bồi thường việc phá hoại cây cảnh của thằng nhỏ.
Lúc nghĩ tới số tiền sẽ nhảy lên đến năm con số không, anh nhà lập tức điên cuồng bổ nhào về nhóc quỷ đang mải mê phá bỉnh kia.
“Mày đang làm gì đó?!Mau dừng tay lại cho tao!” Thành Chu đáng thương dưới ánh trừng của bao nhiêu đôi mắt đành phải phát huy trách nhiệm của bậc làm cha, tiến tới lôi nhóc con ra khỏi công việc xấu xa mà nó đang làm.
Nhóc quỷ liếc nhìn hắn, không rõ tên đần này tại sao lại bắn tiếng Anh lúc này.
Thành Chu trừng nó. Hắn nói tiếng Anh là để cho người ta không nghĩ nhóc nhỏ ngắt hoa bẻ cành này là người Trung Quốc. (=.=’)
Không đợi nhóc quỷ khóc nháo, Thành Chu lập tức hạ giọng ghé vào lỗ tai nó: “Anh mua cho nhóc mày bỏng ngô nhé! Mày muốn ăn cái gì cũng được hết!”
Nhóc con đang định gân cổ cãi chợt nghe thấy lời này thì nét cười cong cong lại xuất hiện trên mặt.
Nhân lúc người quản lí đền thờ còn chưa tới, Thành Chu ôm nhóc con chạy trối chết dưới ánh mắt của bao người.
Đám người Shumei cũng kéo theo đằng sau.
Ôm nhóc con rời đi khoảng trăm mét khỏi cây thần, Thành Chu loáng thoáng nghe được ai đó nói lời cảm ơn với hắn.
Cảm ơn ngài… Ngài Âm dương sư… Lời cảm ơn dần dần tan biến trong gió rồi không còn nghe thấy nữa.
Là cụ già kia. Tuy không rõ vì sao ông ta cảm ơn mình, chí ít hắn cũng hiểu được ông ta không phải thuộc dạng ác quỷ như Sendaiko.
Ừ, lại nói tiếp, vào cái ngày hắn bị tấn công trong xe cáp treo, hình như có ai đó đã nói chuyện với hắn…
Nói cái gì ấy nhỉ? Mà ai nói ấy nhỉ? Ký ức tựa như diều đứt dây, biết rõ nó ở đằng kia nhưng không thể nào chạm tới được.
Hừ! Mới đi chơi có một tí mà lại vuột hết một món ăn sáng… Thật không đáng mà! Lỗ tai dựng thẳng lên, nhóc nhỏ ghé vào Thành Chu đầu vai làm động tác dằn mặt với cây thần ở phía xa.
Nếu không nhờ mi giúp một việc lúc trước thì bây giờ ta đã đốt mi thành tro rồi!
Leng keng! Người chủ đền thờ chậm rãi, chậm rãi khom người xuống nhặt lấy chiếc chuông đồng vừa rơi.
“Chủ đền?” Người thanh niên đứng cạnh bên chủ đền lo lắng nhìn ông, không hiểu vì sao ông lại ra khỏi đền, cũng như vì sao khi ông đến giữa cầu thang thì lại đứng bất động ở đấy.
“Tanizaki-kun, phiền cậu mời bà Origawa đến gặp tôi ở đền thờ. Tôi có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với bà ấy.”
Là nhóc quỷ sao? Thành Chu mơ mơ màng màng huơ tay mở chăn ra cho nhóc con chui vào như thường lệ.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt trên mặt hắn rồi chậm rãi dời xuống cổ hắn.
Ai thế… ? Cái lạnh từ cổ dần truyền tới tim, dần dần, cảm giác quen thuộc nào đó lại kéo đến trong hắn.
Đến khi hắn nhớ lại loại cảm giác này là từ đâu mà có thì… anh nhà từ trong mộng tỉnh lại chợt hét toáng lên.
Nhưng tiếng kêu đã bị giữ lại nơi cổ họng.
Vừa mở mắt, hắn liền thấy một đôi mắt màu đỏ sậm âm u đang nhìn hắn chằm chằm.
“Á… Ặc!”
Yết hầu bị giữ chặt, âm thanh không thể thoát ra, hơi thở cũng không thể lưu chuyển.
Dùng hết cả khí lực, Thành Chu liều mạng giãy dụa!
Thế nhưng tay chân hắn hệt như bị xiềng xích trói lại, dù hắn muốn vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thể nào cử động được!
Tay chân như tê liệt, sức mạnh tựa hồ đều dồn lên những mạch máu trên mắt. Thành Chu trừng muốn rớt cả đôi tròng, tơ máu dần tràn ra trong mắt hắn.Trên trán hắn xuất hiện đường gân xanh và chực vỡ ra vào bất cứ lúc nào!
Từ la hét hắn đổi thành hô hấp từng chút không khí, nhưng khí quản đã bị tắc lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh đến nỗi tiếng đập truyền đến bên tai thật rõ ràng.
Không hít vào được! Không thở ra được! Tâm phế đau đớn khiến hắn muốn thét lên thật to!
Hắn sắp chết rồi! Hắn sắp chết rồi! Không! Đừng mà!
Cứu tôi với ──! Cứu tôi ──!
Người đàn ông thống khổ đến cực điểm, thân thể bắt đầu co giật trong vô thức.
Đau đớn quá thể, ý thức của hắn cứ thế mơ hồ dần, ấy vậy mà hắn lại cảm giác như được giải thoát.
Lần này là chết thật rồi phải không?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn, sau đó mọi thứ đều tối đen lại.
========
Chú thích:
* Chính quyền Tokugawa hay còn gọi là Tokugawa Shogunate = Tokugawa bakufu = Edo bakufu (Tokugawa Mặc phủ hoặc Edo Mặc phủ) : chế độ thống lĩnh quân đội được lập ra bởi dòng họ Tokugawa và điều hành bởi các tướng lĩnh trong để bảo vệ Thiên Hoàng và đất nước.