Hồng Diệp

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Người y tá trực đêm nghe thấy thét chói tai của nhóc con bèn vội chạy tới phòng bệnh Thành Chu.



Vừa đẩy cửa ra, cô liền bắt gặp nhóc con bổ nhào đến một bóng đen trên giường bệnh, sau đó bóng đen phá vỡ kính thuỷ tinh trên chiếc cửa sổ cao hơn hai mét rồi phóng ra ngoài.



Tiếp theo, nhóc con nhào lên người ba nó, dùng một thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu gọi thật to và vỗ thật mạnh vào mặt anh ta.Người y tá kinh ngạc một hồi mới phát hiện ra Thành Chu nằm bất động trên giường với sắc mặt đỏ gay cùng một đôi mắt trợn trừng.



“Ngài Thành? Ngài Thành?” Cô chạy đến bên giường liền trông thấy dấu tay hằn sâu trên cổ Thành Chu. Sau khi bắt mạch thở của hắn, cô lập tức ấn nút gọi khẩn cấp rồi tiến hành cấp cứu.



Một y tá khác nghe thấy tiếng chuông vội chạy đến. Người y tá cấp cứu Thành Chu vừa ngăn nhóc quỷ đang cố bám lấy Thành Chu vừa hô lên với y tá mới chạy đến: “Mau gọi cảnh sát! Có kẻ muốn giết bệnh nhân này!”



Một câu nói lập tức khiển toàn bệnh viện yên tĩnh rơi vào hỗn loạn.



.



Không khí lạnh lẽo làm Shunkyou tỉnh dậy, trong bóng tối, cô theo thói quen vòng tay ôm lấy thân thể ấm áp của chồng.



Một khoảng trống vắng.Ngay cả chiếc giường đang nẳm cũng trở nên lạnh ngắt.



“Wasai!” Shunkyou mờ mịt gọi.



Không ai lên tiếng trả lời.



Đối với một người được nuông chiều từ bé như cô thì việc ngủ trong điều kiện lạnh giá như thế này thật khó thích nghi, cô đành phải xuống giường tìm điều khiển máy điều hoà.



Nhìn nhiệt độ trên chiếc điều khiển từ xa, Shunkyou thở dài, điều chỉnh nhiệt độ từ 280C lên 300C.



Ôm chăn ngồi yên lặng một lúc, cảm thấy nhiệt độ đã ấm lên đôi chút, Shunkyou với tay tắt đèn bàn chuẩn bị ngủ.



Kẽo kẹt!



Tiếng đóng cửa không lớn cũng không nhỏ truyền đến từ phòng khách.



Ai vậy? Wasai ư? Shunkyou lại mở đèn bàn lên lần nữa, sẵn nhìn sang đồng hồ.



11:20 pm.



Lạ thật, mình ngủ thiếp đi từ lúc nào vậy? Sao lại không nhớ gì hết? Shunkyou vô thức ấn vào trán mình để gắng nhớ lại.



Cô nhớ khi mình đang dùng cơm tối cùng Wasai thì Shumei chạy đến, sau đó cậu ta kéo Wasai vào phòng làm việc bàn bạc gì đó, rồi sau nữa là…



Shunkyou không thể nào nhớ thêm được nữa.



“Wasai, là anh à?” Đợi một hồi không thấy người tiến đến, người phụ nữ bèn ngồi dậy hỏi to.



Không ai trả lời.



Rầm!Giống như vật nào đó bị đụng ngã.



“Wasai…” Shunkyou không đển ý giọng của mình lúc này trở nên nhỏ bé như tiếng muỗi.



Nuốt nước bọt, cô do dự đứng lên.



Người ở phòng khách phải là Wasai chứ không ai khác.Dù sao thì đây là phòng chung cư cao cấp luôn được bảo vệ 24/24, kẻ trộm sẽ rất khó mà lẻn vào được. Shunkyou ôm ngực tự trấn an mình.



Lúc rời khỏi phòng cô định bụng sẽ hỏi Wasai đã đi đâu sau khi dùng cơm? Cô đã thiếp đi từ lúc nào? Và cả những lời của Shumei nữa?



Đeo vào dép êm giữ ấm, khoác áo ngủ, sửa lại tóc, người phụ nữ nhẹ nhàng mở cửa phòng.




Còn người mặc trang phục Tây Âu đang ngồi kia chắc chắn là một người đàn ông.



Hiện tại gã đàn ông đó đang cúi đầu nơi cổ người phụ nữ, hai chân người phụ nữ đan vào nhau nhẹ ma sát, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ.



Ặc… Thành Chu đỏ mặt. Hắn không nghĩ tới mình lại được trực tiếp xem phim 18+ như thế này. Tuy chỉ mới là khúc dạo đầu nhưng nó cũng khiến tim hắn đập thình thịch.



Không muốn nhìn nữa, hắn vội rụt đầu trừng nhóc quỷ, nhỏ giọng quát mắng: “Không phải nhóc mày nói sẽ mang anh tới chỗ hung thủ sao? Sao lại cho anh mày coi người ta đang “xếp hình” thế kia? Mà sao nhóc lại mở được cánh cửa này…?”



“Anh nhìn kỹ đi!” Nhóc con không khách khí cắt ngang lời hắn.



Nhìn kỹ… Thật là ngại quá đi mà!



Thành Chu vừa nghĩ như vậy vừa thò đầu vào.



Dù sao thì người ta cũng không nhìn thấy hắn, bây giờ hắn đã trở thành một hồn ma rồi.



Gã đàn ông còn đang hôn nồng nhiệt người phụ nữ kia, người phụ nữ vẫn rên rỉ, tay chân giãy dụa như không chịu nổi kích thích.



Đầu gã từ từ dời xuống phía dưới.



Thành Chu đỏ mặt len lén nhìn khuôn mặt người phụ nữ.



Chờ một chút! Sai rồi… ! Chiếc cổ người phụ nữ máu me đầm đìa, chất dịch đỏ tươi tuôn ra ào ạt khiến Thành Chu không kìm được sợ hãi, kêu lên một tiếng.



Không âm thanh thoát ra, Thành Chu lập tức dùng tay phải che miệng mình lại.Nhưng đã quá muộn, gã đàn ông nằm trên giường tựa hồ cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.



Gã đó sao có thể nghe được tiếng của hắn? Bây giờ hắn đang là ma mà.



Đầu gã đàn ông chậm rãi chuyển động như đang định hướng toàn cảnh.



Bỗng nhiên, động tác của gã dừng lại, gã quay phắt đầu về hướng Thành Chu.



Một đôi mắt màu đỏ âm u nhìn hắn.



“Á!”



“Anh làm sao thế?” Nhóc con đưa tay vỗ hắn.



Lần này Thành Chu chính thức kêu ra tiếng.Hai tròng mắt sáng đỏ quen thuộc, nhưng khuôn mặt này… !



Căn bản không thể gọi là mặt người được!



Lòng hoảng hốt, chân mềm nhũn, hơn nữa nhóc con vừa đúng lúc vỗ cho một cái, Thành Chu kêu to rồi rớt xuống.



Và lăn ngay đến dưới chân gã đàn ông.



Thành Chu hành động nhanh như chớp, không đợi bàn tay gã chạm tới liền lăn xuống khỏi giường rồi vắt giò chạy ra cửa bất chấp người phụ nữ trên giường sống hay chết.



Không phải mình đã biến thành ma rồi ư? Sao gã lại có thể thấy được mình? Rốt cuộc thì mặt gã bị làm sao vậy? Mình nhớ trước khi mình chết còn thấy sơ qua gã vẫn mang gương mặt người mà!



Một trận gió xẹt qua bên người hắn, Thành Chu dừng ngay lại.



Trước cửa là gã đàn ông trên môi còn vương đầy máu ── nếu không tính mấy vết lở loét hư thối thì cái kia tạm gọi là môi đi.



“Mày… thật là thú vị…” Gương mặt mục rữa dần tiến đến gần Thành Chu.