[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1716 : Thần linh đầu nhập vào (2)
Ngày đăng: 05:13 22/08/19
- Ta không có Thần quốc, không có tín đồ.
- Ta truyền thụ ngươi Tu phương pháp Thần, không cần cái này, cảnh giới của ngươi còn sẽ tăng lên.
- Ta hết thảy, đều bị vô thượng Đại La Kim Tiên kia cướp đoạt đi, ta một nghèo hai trắng.
- Sự tình trang bị, ta tới phụ trách, chỉ là, ngươi không thể duy trì hình thái lớn như vậy, phải cùng Nhân loại phổ thông không sai biệt lắm mới được.
- Ta là bị thế giới gông xiềng khống chế, không có biện pháp biến hóa. Chỉ cần cái gông xiềng này hủy diệt, ta sẽ lập tức giống như người thường. Loại trạng thái khổng lồ này, tuy sức chiến đấu càng mạnh, nhưng rất dễ bị người khác trộm đi lực lượng của ta. Tỷ như hiện tại.
Tô Kính gật đầu, lấy một phần Lục Thư, cho Bạch Vô Ưu kia xem, Bạch Vô Ưu nhìn qua một lần, xác định không có bất luận bẫy rập gì, ở phía trên lưu lại tên mình. Hắn là dùng lực lượng linh hồn viết, Lục Thư tại chỗ hóa thành tro tàn, trong minh minh, một cổ lực lượng xâm nhập linh hồn của Bạch Vô Ưu, bàn tay của Tô Kính thuận thế một chút, trong Thần cách của Bạch Vô Ưu cũng nhiều một ấn văn.
Cái ấn văn này, lấy Binh gia thần văn làm trụ cột, Đạo môn Tiên văn làm khung, màu ấn văn là Yêu văn.
Thân thể Bạch Vô Ưu rung mạnh, trong hai mắt, hơi có sắc mặt vui mừng. Tô Kính ở trong Thần cách của hắn bày cấm chế, đây là sự tình không có biện pháp, hắn chỉ là không nghĩ tới, Tô Kính lưu lại ấn văn này, quả nhiên có thuộc tính thần văn, hơn nữa cực kỳ thuần túy. Điều này nói rõ Tô Kính cũng không lừa gạt hắn, thật là muốn truyền thụ hắn bản lĩnh tu hành Thần thuật.
Có ấn văn này, hắn còn có thể tùy thời rèn luyện Thần cách. Hắn sợ nhất không phải là Tô Kính nghiêm phạt hắn, hắn sợ nhất, là vô thượng Đại La Kim Tiên kia sống lại, chỉ cần kia vô thượng Đại La Kim Tiên sống lại, một ý niệm trong đầu, là có thể quyết định hắn sinh tử.
Trừ khi, hắn cải biến số phận, thoát khỏi loại trạng thái vô lực này. Tô Kính ở trên Thần cách của hắn lưu lại ấn văn, khiến hắn có cơ hội thoát khỏi số phận.
- Ngươi nói, lúc đầu có rất nhiều Thần linh bị khóa ở đây, thế nhưng chỉ trên người ngươi mới có gông xiềng, là nguyên nhân gì?
Lúc này Tô Kính mới hỏi.
Bạch Vô Ưu nói:
- Đây là Thiên Địa gông xiềng, Thần linh bị nhốt ở đây, nếu như năng lượng trong thân thể toàn bộ bị hấp thu, gông xiềng sẽ tiêu tán, cấu thành gông xiềng là quy tắc của thế giới. này Các ngươi có thể đi vào cung điện tầng một mà nói, hẳn có thể phá đi thứ này, chỉ cần một cái chớp mắt, ta có thể thoát ly khống chế.
- Bên cung điện kia, sẽ có phản ứng gì?
- Phóng ra Tiên thuật công kích ta, bất quá những năm gần đây, ta vô số lần nếm thử tránh thoát, cũng không khiến cung điện phản ứng, chắc là chứa đựng lực lượng không đủ. Đại đa số năng lượng bị hút đi, đều là dùng để sống lại vô thượng Đại La Kim Tiên kia.
Trong lòng Tô Kính thầm nghĩ, một vô thượng Đại La Kim Tiên, cần lực lượng sống lại, chính là toàn bộ Vô Vọng Thiên công tác mấy ức năm, cũng không có gì khởi sắc. Những Thần linh cường đại kia bị hấp thu, cũng không thấy Đại La sống lại.
Phiêu lưu, chắc là không có gì, linh hồn của mình cũng không cảm giác được bất luận dấu hiệu bị uy hiếp gì. Ngay cả như vậy, Tô Kính vẫn gọi ra khôi lỗi, bố trí phòng ngự trận pháp, bao vây Bạch Vô Ưu lại.
Trong tay Tô Kính, một chìa khóa thật lớn xuất hiện, mặt trên Tiên văn lưu động, hắn bay lên, cắm chìa khóa vào trong ổ khóa của Thiên Địa gông xiềng.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, gông xiềng kia rơi xuống trên mặt đất, Bạch Vô Ưu trợn mắt hốc mồm.
Chúng Sinh Ấn của Tô Kính, sau khi hấp thụ đại lượng Tiên văn, phá hỏng Thiên Địa gông xiềng hầu như muốn nát vụn này còn rất dễ. Chủ yếu nhất là, trong thế giới này, lực lượng cường đại nhất bất quá là Chân Tiên, ngang hàng Tô Kính.
Tuy Bạch Vô Ưu càng mạnh, nhưng hắn đối với vô thượng Đại La Kim Tiên mà nói, chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Thiên Địa gông xiềng này, độ khó phá vỡ ngoại bộ, xa xa thấp hơn độ khó bản thân tránh thoát. Tô Kính nghĩ thầm, Tiên cảnh thế giới, tựa hồ cũng cần một tòa Tiên ngục. Dùng thủ đoạn như vậy, hấp thu lực lượng của kẻ tù tội, là cực kỳ có lời. Chỉ là hao tổn thời gian khá lâu, nhưng không có tổn hao gì.
Mạnh mẽ giết chết một Thần linh, cướp đoạt lực lượng Thần linh, độ tổn hao cao tới chín thành. Mà làm như vậy, tổn hao còn chưa tới một thành.
Bạch Vô Ưu thu nhỏ lại như Nhân loại bình thường, so với Tô Kính thấp hơn nửa cái đầu, trên người là một bộ áo giáp phong phú, ngân sắc tinh khiết. Sau khi Thiên Địa gông xiềng phá giải, tiêu thất vô tung. Xa xa cung điện cũng không có phản ứng gì.
Nếu như Tô Kính mạnh mẽ phá giải mà nói, có khi sẽ đưa tới công kích gì đó.
Bạch Vô Ưu nhìn Tô Kính quỳ lạy, hành lễ bái sư. Nếu không có lễ số này mà nói, Tô Kính làm sao sẽ truyền thụ hắn phương pháp tu hành Binh gia Thần thuật.
Sau khi lạy xong, Bạch Vô Ưu mới nói:
- Lão sư, ta có chuyện trước giấu diếm ngươi.
- Nói đi.
- Mặc dù ta là bị bắt lại, trên thực tế, còn có mấy sào huyệt, giấu không ít tài nguyên. Cái sào huyệt này, ta có thể mang lão sư đi mở ra, chỉ là binh khí áo giáp của ta, cần lão sư chuẩn bị cho ta, nếu như ta tu hành Thần thuật mới, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn, vô lực luyện chế binh khí tương lai ta cần.
Hắn nhìn Tô Kính, Tô Kính mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta là trước nghiên cứu một chút, làm sao rời đi nơi này lại nói. Thông đạo đi ra phía ngoài của Thế giới này, ngươi có thể giải không?
- Có thể, chỉ là ta không dám thi triển lực lượng, một khi thi triển ra, ta sợ là sẽ lập tức chết đi. Trừ khi lão sư truyền thụ ta Thần thuật, cải biến quy tắc trong của Thần cách, bằng không, ta đối mặt vô thượng Đại La Kim Tiên kia lưu lại lực lượng, căn bản là không có địa phương phản kháng.
- Tùy tiện nói một chút, chúng ta đi thôi. Ở đây không an toàn.
Trong lòng Tô Kính, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt, Tiên Nhân là sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện loại tâm tình như vậy.
Bạch Vô Ưu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay ở trên mặt đất viết một thần văn.
Cái thần văn này cực kỳ phức tạp, nhưng Tô Kính liếc mắt nhìn liền hiểu. Hắn triển khai Long Xà Bát Cảnh Hồ, chứa mọi người ở bên trong, sau đó hóa thành một đạo độn quang, trực tiếp ly khai thế giới này.