[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1717 : Trung chuyển thương khố
Ngày đăng: 05:13 22/08/19
Lần này độn thuật, khiến Tô Kính tiêu hao không nhỏ. Hắn mang theo mọi người, đi thẳng tới trong Vũ Trụ tinh không, phía trước không xa, chính là Thần Mộc Hạm.
Đám người Tô Kính ly khai không đủ 10 giây, ở vị trí của bọn họ, liền xuất hiện không gian sóng gợn, lập tức, một Đạo môn không gian triển khai, từ bên trong đi ra ba Tiên Nhân.
Ánh mắt ba Tiên Nhân này, rơi vào trên mặt đất.
- Tọa độ.
- Ngay ở bản vực.
- Không kịp rồi.
Ba Tiên Nhân đơn giản trao đổi một chút, lại không nói thêm gì nữa, mà yên lặng tính toán. Không bao lâu, ba người đồng thời mở mắt, Tiên Nhân mặc đạo y màu đỏ, thở dài nói:
- Có người xâm lấn Vô Vọng Thiên. Đáng tiếc, chúng ta tới trễ một bước.
Hai Tiên Nhân thanh bào khác cũng thở dài.
Nếu có thể bắt người xâm lăng, mọi người sẽ không tất đợi chờ 100 năm, tùy thời đều có thể ly khai Vô Vọng Thiên.
- Truy một chút đi.
Tiên Nhân hồng bào dẫn đầu tiến nhập cửa không gian, hai Tiên Nhân thanh bào đi theo vào.
Đám người Tô Kính thôi động Thần Mộc Hạm, nhằm về phía Tinh Vân của Vô Vọng Thiên. Tới như thế nào, liền trở lại như thế đó. Ở trong Tinh Vân khiêu dược, lúc này Tô Kính tra xét tọa độ trong xương tay, phát hiện tọa độ trong xương tay không ngừng lóe ra, một loại lực lượng khó có thể nói bao phủ Thần Mộc Hạm.
Đây không phải là trình tự hắn có thể lý giải, bất quá Tô Kính biết, đôi xương tay này, để cho mình có thể vào Tinh Vân, đi tới Vô Vọng Thiên. Nếu không có xương tay này, mình ngay cả Tinh Vân cũng không thể tiến nhập.
Chỉ là lực lượng mạnh mẽ này, bây giờ nhìn lại, tối đa có thể giữ gìn ba chiến hạm chủ lực. Muốn xâm lấn Vô Vọng Thiên, chỉ có thể chờ 100 năm tinh đạo mở ra, lại lợi dụng Long Xà Bát Cảnh Hồ của mình tiến vào.
- Bọn chuột nhắt, lưu lại!
Thời điểm Thần Mộc Hạm còn không có tiến nhập Tinh Vân, một nắm tay giống như núi cao lăng không xuất hiện, chính diện đập về phía Thần Mộc Hạm. Tô Kính cau mày, Thần Mộc Hạm tiêu thất, một cái khiêu dược, liền tránh thoát một quyền này.
Trong tinh không, mấy vạn toái thạch cỡ nhỏ cấp tốc ngưng kết thành một cây trường côn, quét về phía Thần Mộc Hạm khiêu dược ra kia, phảng phất như đã sớm biết Thần Mộc Hạm sẽ khiêu dược về phía này.
Trước Thần Mộc Hạm, một đạo lôi quang sáng lên, trường côn kia ầm ầm nát bấy.
Tô Kính dùng Thiên Nộ Thần Lôi, lúc này còn tiết kiệm cái gì?
Thần Lôi nổ không gian cũng không ổn định, Thần Mộc Hạm trực tiếp mạo hiểm khiêu dược một lần, thời điểm nắm tay thật lớn đánh qua, Thần Mộc Hạm đã nhảy vào trong Tinh Vân.
Lúc này ba Tiên Nhân mới từ cửa không gian đi ra, chỉ kịp thấy bóng lưng của Thần Mộc Hạm.
Đối phương cường đại trở lại, chỉ cần bọn họ có thể dây dưa, rất nhanh công kích của chín tòa Tiên cung sẽ tới, khi đó, ngay cả Kim Tiên cũng phải ngã xuống.
Trong địch nhân, cũng không Kim Tiên.
- Đáng chết!
Tiên Nhân hồng bào ngửi ngửi, cả giận nói:
- Bọn họ từ thế giới kia đi ra, mang đi đồ vật rất trọng yếu!
Sắc mặt của hai Tiên Nhân thanh bào khác nặng nề nói:
- Bọn họ, có thể trở về hay không?
Hỏi như vậy, là bởi vì một khi đối phương trở về, sợ là sẽ dẫn đến đại đội nhân mã. Rời chiến hạm, sức chiến đấu cũng không phải là không được, ba người mình, thậm chí chưa chắc là đối thủ của người ta.
Chỉ là đối phương sợ bị cuốn lấy, cho nên ngay cả một Tiên thuật cũng không phóng đã đi. Chờ lần sau mang đủ nhân thủ, Vô Vọng Thiên có thể chịu nổi sao?
- Không sao, tuy chúng ta đang ở trong lồng giam, nhưng lồng giam này cũng là bảo hộ. Địch nhân lén lút tiến nhập liền thôi, nếu như đại quy mô xâm lấn, sẽ để bọn họ có đến mà không có về!
Hồng bào Tiên Nhân hận hận nói.
Chính hắn cũng rõ ràng, địch nhân có thể lẻn vào Tinh Vân, không chờ tinh đạo mở ra, điều này nói rõ thủ đoạn của địch nhân cực kỳ cường đại. Trừ khi chín tòa Tiên cung của Vô Vọng Thiên tùy thời kiểm tra đo lường Tinh Không, bằng không lần thứ hai đối phương xâm nhập, vẫn sẽ không cách nào phát hiện.
Đám người Tô Kính cũng khẩn trương, sau khi khiêu dược tiến vào Tinh Vân, cửa không gian ở một bên khác không mở ra, bọn họ hầu như ở thế giới song song, nhìn Tinh Vân kia lưu động, ước chừng nửa tháng, lần thứ hai khiêu dược ra, đã là một mảnh tinh vực xa lạ.
Tô Kính lập tức nếm thử liên lạc Côn Lôn của Tiên cảnh thế giới, phát hiện tín hiệu liên hệ tương đối yếu ớt. Điều này nói rõ cách quá xa xôi, đã không cách nào từ Côn Lôn mượn lực lượng.
Cái tinh vực này, Tô Kính cũng xa lạ, Tinh Quang Thuật cũng không bao hàm khu vực này.
Tiến nhập tinh vực xa lạ là tương đối nguy hiểm, bởi vì cách Tiên cảnh thế giới quá xa, mới đầu khiêu dược, sẽ tràn ngập hung hiểm. Chỉ tiến nhập tinh vực quen thuộc, hoặc là ở trong hư không vô tận, mới có khả năng khoảng cách dài khiêu dược.
- Chậm rãi đuổi trở về ah, may mà còn có thể tìm được Tiên cảnh thế giới. Nếu không có Côn Lôn, tất cả mọi người sẽ bị lạc.
Tô Kính thở dài, cho dù là Chân Tiên cảnh, ở trong vũ trụ mênh mông, cũng là cực kỳ nhỏ yếu.
Đừng xem Tô Mộ đã luyện hóa hắc động, đó là hắc động quy mô nhỏ, lấy lực lượng trong quy tắc mà thôi. Hắc động chân chính, có thể thôn phệ hằng tinh, một khi chiến hạm khiêu dược đến phụ cận, liền không có hi vọng sống.
Bạch Vô Ưu lại nói:
- Lão sư, một sào huyệt của ta đang ở phụ cận. Đáng tiếc ta bị giam giữ nhiều năm, tinh vực biến ở đây hóa, tọa độ có chút hỗn loạn. Trước khi tìm được chỗ đó, ta dùng Truyền Tống Trận mang mọi người. Cái tinh vực này rất là phiền phức.
- Phiền phức?
- Ở đây cách biên giới Vũ Trụ rất gần, năm đó chiến trường đại chiến, không sai biệt lắm chỉ cách hơn 100 tinh vực, nếu có vật gì còn chưa chết, phiêu lưu qua đây mà nói, chúng ta chung vào một chỗ cũng không phải đối thủ.
- Được rồi, chiến hạm cho ngươi điều khiển.
Tô Kính dứt khoát đáp ứng, để Bạch Vô Ưu tới điều khiển chiến hạm. Bạch Vô Ưu có chút luống cuống tay chân, bất quá thực lực của hắn đủ, rất nhanh thì ổn định lại Thần Mộc Hạm, tiến hành khoảng cách ngắn khiêu dược.
Không sai biệt lắm ba ngày thời gian, Thần Mộc Hạm bỗng nhiên liền khiêu dược đến một tinh cầu lục sắc.
Trên tinh cầu này không có sinh linh cường đại gì, chỉ có một ít dã thú hình thể to lớn, tính tình ôn hòa. Bạch Vô Ưu nói:
- Chính là chỗ này, ai…
- Thế nào?
- Năm đó ta lưu lại sinh mệnh, không có tiến hóa ra linh trí, thật là đáng tiếc, đều tiêu vong.