[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 935 : Nguyên gia quân (thượng) (1)
Ngày đăng: 05:04 22/08/19
Không có thần vị Bán thần, công kích chẳng khác nào Luyện Khí sĩ Kim Đan nhất trọng. Những công kích này thậm chí còn không có cách nào phá vỡ được lĩnh vực của Cơ Vô Song.
Thấy một màn như vậy, Tô Kính đã hoàn toàn yên tâm, lúc Bán thần thấp bé kia chưa chết, Tô Kính vẫn có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Thế nhưng tên Bán thần kia vừa chết thì loại cảm giác nguy cơ này lập tức biến mất. Cho nên vẫn là Cơ Vô Song quyết đoán, khiến cho loại nguy cơ này bị bóp chết ở trong trứng nước.
Nếu như chỉ cần nàng hơi có chút chần chờ. Khi đó không ai biết sẽ xảy ra chuyện hỏng bét nào khác.
Xích Kim Lôi Luân đi vòng quanh phế tích Từ Đường, thanh âm sấm sét chấn động khiến cho đám Bán thần này không hề có lực hoàn thủ. Ở một chỗ khác trên chiến trường, hai cường giả Kim Đan mà Cơ Vô Song mang theo cũng trấn áp chiến sĩ ở trong khe nứt muốn chạy ra ngoài.
Tô Kính đợi Cơ Vô Song nuốt trọn toàn bộ đám Bán thần thì mới đưa tình hình chiến đấu ở nơi này thông báo cho Nguyên Thiên Y.
Bên Nguyên Thiên Y dường như đã gặp phải đả kích không nhỏ, hai chi tiểu kỳ chừng hai trăm người đã gặp phải cường địch, chỉ có chưa đầy năm mươi người lui về vphias sau. Cũng may nhờ có chiến xa bảo vệ, hai người lái chiến xa lại là Luyện Khí sĩ cho nên cũng không có chuyện gì.
- Phò mã gia, ngươi không nói nơi này có nhiều Bán thần như vậy a.
Nguyên Thiên Y có chút ý tứ oán trách nói một câu. Lúc Tô Kính nói tới một sơn thần, lúc ấy hắn còn không có để ở trong lòng. Thế nhưng hiện tại nhớ tới khiến cho hắn cảm thấy đám người Tô Kính quá mức hời hợt a. Khiến cho hắn tạo thành ảo giác, Bán thần ở chỗ này không lợi hại bao nhiêu.
- Chuyện này cũng không trách được ta a, bên ta cũng gặp phải Bán thần, thế nhưng thực lực lại yếu hơn rất nhiều.
Tô Kính trả lời.
- Bằng vào một chút người của chúng ta sẽ không đánh hạ được Địa Ngục tam đảo, sợ rằng. . .
Nguyên Thiên Y chần chờ một chút, lại nói với Tô Kính một câu:
- Ta cho các ngươi người, cùng đi lên đảo đi, đảo này ta sẽ không muốn lấy một tấc đất nào.
- Cũng tốt.
Tô Kính cười phá lên, nói:
- Nếu như Bán thần ở chỗ này đủ nhiều, như vậy tổn thất bây giờ của ngươi cũng không được coi vào đâu a, đúng không?
Một câu củ hắn đã nói trúng điểm yếu hại, đối mặt với một lượng lớn Bán thần, số lượng tử thương của quân đội sẽ gia tăng là chuyện không sai. Thế nhưng tỷ lệ lọt vào mắt xanh của thiên đạo cũng sẽ càng lúc càng lớn hơn a. Cho nên so sánh giữa lợi và hại, Nguyên Thiên Y càng thêm thích cục diện trước mắt hơn.
Chẳng qua là, sau khi Tô Kính nói ra chuyệ này, Nguyên Thiên Y cũng không có biện pháp có thể lấy được chỗ tốt dư thừa a.
Nguyên Thiên Y không chỉ có không thể yêu cầu được chỗ tốt dư thừa, mà còn phải nhận nhân tình của Tô Kính. Hắn cũng biết, chỉ bằng vào lực lượng của hắn, sợ rằng sẽ không có biện pháp nào chinh phục được hòn đảo này.
Tô Kính liên minh muốn đất đai vậy thì cho bọn hắn đất đai đi. Dù sao mục tiêu của hắn chính là Tà Thần quốc độ. Nơi này hắn đã tự mình tham dự chiến đấu, sau này nếu như lại mượn cảng, làm hậu cần, trở thành trạm trung chuyển tiếp tế, nói không chừng Tô Kính sẽ không cự tuyệt a.
Tô Kính cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn cùng náo với Nguyên Thiên Y tới mức làm cho đối phương không vui. Mà bản thân hắn lại phải chịu trách nhiệm đối với Đường Hà và Mộ Ngân Mâu, không thể đem chỗ tốt phân cho người ở ngoài liên minh. Nếu như Nguyên Thiên Y nhượng bộ, như vậy tất cả đều có thể nói chuyện.
Tô Kính nói:
- Tìm kiếm trước chiến tuyến, đầu tiên không nên tới gần phía trước. Ta sẽ phái nhiều Phù Không chiến hạm hơn để phụ trợ binh lính của ngươi. Tổn thất bên ngươi quá lớn là bởi vì nguyên nhân trên không trung không có chi viện.
Nguyên Thiên Y nói:
- Vậy thì đa tạ a, bên này ta tiếp ứng cũng đã xảy ra vấn đề, tốc độ xây dựng ở trên mặt đất quá chậm. Không biết bên phò mã gia có thể giúp chúng ta một việc hay không?
- Dĩ nhiên là có thể rồi.
Tô Kính nói:
- Ta sẽ xây dựng một chỗ doanh địa ở một phương hướng khác trên Hải Cảng, , bên kia có một ngọn núi đơn độc. Ta sẽ đánh thủng qua ngọn núi này, chế tạo điểm cao, lại đặt Ngũ Hành đại pháo bên trên.
Trong lòng Nguyên Thiên Y phát lạnh, thủ đoạn của Tô Kính quả thực là khó lường. Ở trên ngọn núi đặt Ngũ Hành đại pháo, hiển nhiên là muốn trực tiếp câu thông với địa mạch. Trận pháp này phải xuyên qua ngọn núi, nếu không mà nói, uy lực của Ngũ Hành đại pháo sẽ hạ thấp, sẽ không có quá nhiều ý nghĩa nữa.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nền của Ngũ Hành đại pháo phải mượn một loại lực lượng quy tắc ở trong đó. Ở trên thuyền chính là mượn lực lượng của thủy, ở trên mặt đất thì mượn lực lượng của thổ.
Mà khi Phi Xà hạm bay ở trên bầu trời thì lực lượng Thủy Hệ đạt được sẽ trở nên yếu bớt, Ngũ Hành đại pháo cũng không dám toàn lực bắn ra.
Đặt Ngũ Hành đại pháo ở trên cao như vậy, khoảng cách công kích sẽ tăng lên rất nhiều, vốn chỉ có khoảng cách năm sáu chục dặm xạ trình, thế nhưng không cẩn thận lại có thể tăng lên tới khoảng hai trăm dặm
Cứ như vậy, cả binh doanh đều ở trong phạm vi được bảo vệ a. Vô luận là bất kỳ lực lượng nào muốn tấn công binh doanh đềup hải đối mặt với Ngũ Hành đại pháo thanh tẩy một vòng. Hơn nữa nếu như chiến đấu không thể kết thúc trong vòng một canh giờ mà nói, như vậy công kích vòng thứ hai cũng đã bắn tới nơi a.
- Được rồi. Phương hướng khác như thế nào rồi?
- Đều có một chút hao tổn, bên ta không có người chết.
Tô Kính trả lời. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đều tổn thất một chiếc chiến xa. Đây là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cũng may là binh sĩ và Luyện Khí sĩ ở trên chiến xa đều trốn thoát được. Bên kỵ binh thì tổn thất hơn tám mươi người. Bên Tô Mộ, tổn thất mấy người tân binh. Lão binh bị thương không ít. Lại còn đụng phải một Bộ Lạc, bên trong có Bán thần cường đại.
Tô Mộ tự thân động thủ, tiêu diệt tên Bán thần kia, cuối cùng cũng không có tổn thất một lão binh nào nữa.
Chung quanh đều có địch nhân, hơn nữa lại khác với suy nghĩ của đám người nghĩ Tô Kính, chung quanh Hải Cảng vứt đi này vẫn còn có không ít thôn xóm núp ở các gò đất, giải đất. Bởi vì khi Phù Không chiến hạm đi điều tra không có phát hiện ra đất đai cho nên mới không cảm thấy có thôn xóm.
Khí cầu lại không thể bay đi quá xa, cho nên mới không để mắt tới những địch nhân ở trên mặt đất này.