Hồng Phúc Dao

Chương 21 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Đêm khuya, ngoại trừ tiếng nước hồ chảy cùng tiếng côn trùng kêu vang yếu ớt, trong khoang thuyền cực kỳ yên tĩnh. Lưu Tích Tứ mệt chết ngủ thực trầm, nằm trong lòng Ly Nghiêu, ngay cả khí lực xoay người cũng không có. Dạ minh châu bị thu vào trong ngăn bí mật, để tránh quấy rầy mộng đẹp của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu lại nhờ vào nhãn lực tinh tế mà nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lưu Tích Tứ. Xinh đẹp của Tích Tứ tối nay khiến cho y không dời mắt ra được, mà cảm giác hắn mang cho mình, càng làm cho y muốn cứ mãi nhìn hắn như thế.



Ly Nghiêu đang nhìn chăm chú Lưu Tích Tứ bỗng nhiên cẩn thận buông Lưu Tích Tứ từ trên người mình xuống, nhanh chóng đứng dậy mặc y phục rồi nhanh chóng chạy lên phía trên thuyền.



Nhận lấy kiếm từ trong tay thủ hạ, Ly Nghiêu hướng về phía mặt nước chém ra một chưởng, đáy nước lại nhảy ra mười mấy hắc y nhân. Thủ hạ của Ly Nghiêu bảo hộ xung quanh Ly Nghiêu, mà hộ vệ cho Lưu Tích Tứ cũng không thấy hoảng loạn, trong nháy mắt bảo vệ chặt chẽ chiếc thuyền.



“Bảo hộ vương gia!” Hô một tiếng với thủ hạ, Ly Nghiêu từ trên thuyền nhảy ra ngoài, đạp lên mặt nước bay hướng về phía bờ, hắn không muốn tiếng đánh nhau đánh thức Lưu Tích Tứ. Thủ hạ của Ly Nghiêu chỉ có một người đi theo, những người khác thì nghe theo mệnh lệnh của hắn, ở lại trên thuyền. Khi Ly Nghiêu rời thuyền, cách đó không xa có mấy thân ảnh đi hướng phía Ly Nghiêu.



Nhanh chóng chạy vào trong bụi lau, Ly Nghiêu chậm lại tốc độ, ngay tức khắc hắn đã bị hắc y nhân vây lại. Rõ ràng hắc y nhân tới vì Ly Nghiêu, sau khi hắn rời thuyền, toàn bộ hắc y nhân ẩn núp dưới đáy nước đuổi theo hắn tới đây.



Hắc y nhân không nói hai lời giơ đao kiếm lên liền hướng Ly Nghiêu đâm tới, trên đao kiếm là mùi tanh của chất độc. Ly Nghiêu cũng không né tránh, kiếm trong tay huy động kiếm khí đánh vào thân hắc y nhân.



Đánh nhau rất kịch liệt, võ công của hắc y nhân lần này so với lần trước càng thêm lợi hại, chiêu thức cũng càng thêm bén nhọn. Bọn họ dường như cũng không muốn giết chết Ly Nghiêu, từng đao hướng về chỗ dễ xuất huyết nhất trên thân thể Ly Nghiêu chém tới. Thủ hạ đi theo Ly Nghiêu, vừa không để cho mình bị thương, vừa đề phòng có người đánh lén Ly Nghiêu.



Hai tròng mắt Ly Nghiêu đã là màu tím sâu thẳm, móng tay óng ánh lúc một kiếm đâm tới dọc theo thân kiếm xẹt qua, quẹt vào cổ thích khách, sau đó toàn thân tránh thoát đầu kiếm đâm về phía hõm vai hắn. Ly Nghiêu biết những người này là do ai phái tới, cũng biết bọn họ vì sao muốn làm cho mình đổ máu, nhưng hắn không thể cũng sẽ không để trên người mình có thương tích.



Một tiếng huýt sáo vang lên, càng nhiều hắc y nhân từ trong bụi lau nhảy ra, khóe miệng Ly Nghiêu lại mang theo nụ cười thật sâu, cả người hắn giống như một lưỡi dao sắc bén, xé nát thích khách.




Gối ôm đã trở lại, Lưu Tích Tứ thỏa mãn hừ mấy tiếng, lại ngủ, dù sao thân mình trải qua một phen gây sức ép, vừa rồi đi mấy bước kia đã làm cho hắn phải cố hết sức. Xoa thắt lưng mệt mỏi của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu ôm chặt hắn, sau khi Lưu Tích Tứ đã ngủ, Ly Nghiêu khẽ hôn lên môi Lưu Tích Tứ… Người này vào thời điểm như vậy, còn suy nghĩ cho mặt mũi của mình… Lưu Tích Tứ… gặp được ngươi… là phúc phận của Ly Nghiêu ta.



………



Từ sau đêm xuân Lưu Tích Tứ cùng Ly Nghiêu trên thuyền phường, hai người thỉnh thoảng ở trong thuyền phường qua đêm. Lưu Tích Tứ dường như cũng đã quên chuyện đêm đó, sau đấy không hề đề cập qua. Ly Nghiêu một mực chờ Lưu Tích Tứ hỏi mình thân thế của y, nhưng Lưu Tích Tứ một lần cũng không có hỏi, cho dù là lúc tự mình muốn nói hắn cũng không để cho nói, vẫn ngại hắn phiền, Ly Nghiêu cũng không nói nữa.



Từng ngày trôi qua, trong nháy mắt, Ly Nghiêu và Lưu Tích Tứ quen biết đã nửa năm. Lưu Tích Tứ vẫn như cũ tùy hứng thích nháo, sau lão Nhất, mấy ám vệ khác cũng bị hắn chỉnh đến khổ không thể tả. Vẫn như trước có người tới giết Ly Nghiêu, nhưng mỗi lần sau khi Ly Nghiêu dẫn người rời đi, Lưu Tích Tứ đều sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, lấy cớ cấp Ly Nghiêu cũng là vô cùng kì quặc, không phải trách thích khách quấy rầy nhã hứng đùa chó của hắn, thì chính là trách thích khách quấy rầy nghỉ ngơi của hắn và Ly Nghiêu. Ly Nghiêu cũng không vạch trần, chỉ là mỗi lần đều mau chóng giải quyết địch nhân, bồi Lưu Tích Tứ hồi phủ. Mà ngày hôm sau, Lưu Tích Tứ đã quên giết chóc một đêm trước, tiếp tục cùng y nháo, cùng người khác nháo.



Nghênh Hoan lâu lại khai trương, bất quá lão bản lần này lại biến thành thủ hạ của Lam Vận Vanh. Lưu Tích Tứ mặc kệ Ly Nghiêu có đồng ý hay không, thường xuyên hướng Nghênh Hoan lâu chạy, Ly Nghiêu sợ hắn xằng bậy mặc dù không thích cái loại địa phương đó, cũng chỉ có thể cùng Lưu Tích Tứ đi. Mà Lưu Tích Tứ mỗi lần đều sẽ tìm mấy tiểu quan cùng bồi, cũng không quản khuôn mặt Ly Nghiêu có bao nhiêu lạnh lẽo, đùa giỡn, ôm ấp đủ loại. Trước người khác, Ly Nghiêu cấp Lưu Tích Tứ mặt mũi, nhưng sau khi trở về, Lưu Tích Tứ thường thường hai ba ngày không xuống được giường. Nhưng Lưu Tích Tứ không nhớ được lâu, sau khi khỏe lại tiếp tục đến Nghênh Hoan lâu tiêu dao… Vòng đi vòng lại… Lưu Tích Tứ cũng là không biết chán, giống như thích xem Ly Nghiêu biến sắc.



Hai người cứ như vậy đùa giỡn, mà cách kỳ sinh sản của phụ thân Lưu Tích Tứ — Bạch Tang Vận chỉ còn hơn một tháng.



Chú thích



(1) tha hài: giày đàn ông kiểu cũ, chỉ có da bọc ở phía mũi, để hở mu bàn chân và gót chân, kiểu như dép lê ngày nay ↑