Hồng Phúc Dao

Chương 22 :

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Đầu mùa đông ở Huệ Diệu mưa dầm kéo dài, thái hoàng Lưu Tuyên nhiễm phong hàn, Bạch Tang Vận vì bụng càng lúc càng lớn, bệnh trạng không khỏe cũng càng ngày càng rõ, giống như lần đầu tiên hắn có thai, càng đến gần kỳ sinh sản càng khó chịu. Lưu Tích Tứ, Lam Vận Vanh dọn về cung, thái tử Lưu Vận Tranh cũng từ Đông cung chuyển vào trong Vĩnh Hoài cung. Trời ảm đạm dường như biểu thị không bình tĩnh trong cung, ngay cả Lưu Tích Tứ ưa nháo cũng yên lặng hơn nhiều.



“Phụ thân, người uống chút nữa đi, nhị thúc nói người mấy ngày nay gầy đi.” Lưu Tích Tứ bưng bát, tự mình hầu hạ phụ thân uống canh. Không biết làm sao Bạch Tang Vận nôn nghén đến lợi hại, đầu này uống xong đầu kia liền phun ra. Lúc mấy ngày đầu Lưu Tích Tứ thấy lần nào là khóc lần đấy, khuôn mặt Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh lại càng lạnh đến mức khiến cho người trong cung ngoài cung cũng nhượng bộ lui binh.



“Cha bất quá là không có khẩu vị, coi một đám các con, tựa như ta bị cái bệnh nan y gì ấy.”



“Cha!”



Bạch Tang Vận thấy ba nhi tử sốt ruột, thở dài, đau đầu mà nói: “Lúc trước khi cha có mang các con, nôn so với bây giờ còn lợi hại hơn, đây bất quá chỉ là phản ứng bình thường, đừng giống như phụ hoàng, phụ vương các con. Bây giờ nếu có việc, các con cứ đi làm, không có việc thì đi bồi hoàng gia gia.”



“Phụ thân, Tứ nhi mặc kệ chuyện gì, Tứ nhi mới từ chỗ hoàng gia gia về, bây giờ đương nhiên phải bồi phụ thân.” Lưu Tích Tứ rất khó tưởng tượng được, nếu hắn là phụ thân, chắc chắn sẽ chịu không nổi.



“Tứ nhi, phụ thân nghe nói con kết giao với một vị bằng hữu, con ngày ngày ở trong cung, chẳng phải là lạnh nhạt người ta?” Thấy Lưu Tích Tứ một bộ muốn nói lại thôi, Bạch Tang Vận tỏ ý bảo hai nhi tử đi ra ngoài, nhân lúc trước khi hai người kia trở lại, hắn muốn cùng với con trai út tâm sự.



“Tứ nhi, mặc dù nói chuyện của các con phụ thân rất ít khi hỏi đến, các con cũng không thích phụ thân quản quá nhiều, nhưng có một số việc, phụ thân vẫn là sợ các con phạm sai lầm, giống như Vận Tranh và Vận Vanh hai người bọn chúng…”



Bạch Tang Vận đã biết từ rất sớm về sự tồn tại của Ly Nghiêu, hắn mặc dù ở sâu trong cung, nhiều chuyện hắn không nói không biểu thị hắn không rõ. Hắn quen để cho nhi tử tự mình xử lý chuyện của bọn chúng, lúc bọn chúng nảy sinh sai lầm, hắn mới ra mặt. Vì thế trước khi dưỡng tử không chịu nổi, hắn phải quyết đoán mà đưa dưỡng tử xuất cung. Mà con út mấy ngày nay người còn ở trong cung, nhưng tâm lại có phân nửa không biết đã đi đến nơi nào.


“Đừng đừng, Tích Tứ, cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói bậy, chỗ ta làm sao có niềm vui mới gì chứ? Ngươi đừng hại Văn Khanh hiểu lầm ta, còn nữa, Tích Tứ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi hắn Trúc nhị.”



Lưu Mặc Huyền không dám cười, vội vàng xin khoan dung, từ sau lần trước, hắn không còn dám xem thường đường huynh này của hắn nữa.



“Hừ! Ngươi nếu còn dám chọc ta, ta liền mỗi ngày ngay trước mặt ngươi gọi hắn Trúc nhị.” Thấy Lưu Mặc Huyền không dám nói nữa, Lưu Tích Tứ mới bỏ qua, “Ta hỏi ngươi, sao còn không đem Trúc… Văn Khanh kia của ngươi đón đi, phủ đệ của ta cũng sắp biến thành của ngươi rồi.”



Nhãn tình Lưu Mặc Huyền sáng lên, thần bí nói: “Tích Tứ, tháng sau là sinh nhật Văn Khanh, ta muốn cho hắn ngạc nhiên, với lại ta cũng sắp trưởng thành, chờ ta có phủ đệ của chính mình, ta liền đón hắn đi.”



“Tùy ngươi, dù sao ta cũng tính toán ở lâu trong cung.”



Nghe Lưu Tích Tứ vừa nói như vậy, Lưu Mặc Huyền đánh hơi được mấy phần bất thường. “Tích Tứ, Ly Nghiêu kia của ngươi đâu? Ngươi hưu hắn rồi?”



Khuôn mặt Lưu Tích Tứ vừa mới dịu đi lại trầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đang suy nghĩ hưu thư nên viết như thế nào!” Ly Nghiêu, ta cho ngươi một ngày nữa, nếu ngươi hôm nay còn chưa trở về, thì vĩnh viễn cũng đừng có trở lại!



Chú thích



(1) xuân phong đắc ý: hình dung đã được như nguyện, tâm tình vui vẻ, đắc ý, gần nghĩa với vênh váo tự đắc ↑