Hồng Phúc Dao
Chương 23 :
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ gõ trên bàn, thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh không dám thở mạnh đứng ở một bên. Cửa mở to, Lưu Tích Tứ ngồi ngay chính giữa ghế, trên khuôn mặt thích cười một mảnh băng hàn, phẫn nộ trong lòng hắn theo tiếng gõ truyền ra phía ngoài.
Muốn hỏi Lưu Tích Tứ vì sao sinh khí như vậy phải nói từ mười ngày trước hôm Lưu Tích Tứ tiến cung. Từ sau khi quan hệ của hắn cùng với Ly Nghiêu ngã ngũ, Ly Nghiêu liền chuyển vào Thanh Liễu cư của hắn. Hai người mặc dù không thể nói là như keo như sơn, nhưng cũng là cực kỳ thân mật, đám người trong phủ thấy thường thường mặt đỏ tim đập.
Đêm đó, sau khi hai người ôn tồn, Lưu Tích Tứ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ hoan tình, thủ hạ của Ly Nghiêu đã ở ngay bên ngoài đánh một cái huýt sáo cho Ly Nghiêu. Ly Nghiêu bỏ lại câu “Ta đi một chút sẽ về”, người vẫn chưa có quay lại. Lưu Tích Tứ lúc ấy mặc dù buồn bực, nhưng hắn nghĩ Ly Nghiêu sẽ không đi quá lâu, hơn nữa hắn có an bài người bên cạnh Ly Nghiêu, hắn cũng là không quá lo lắng. Nhưng Ly Nghiêu đi chuyến này, lại thẳng tắp ra khỏi kinh, không chỉ có ra kinh, lại thêm mang theo thủ hạ của y ly khai kinh thành, còn bỏ rơi người Triêu Thiên giám, chỉ lưu lại một lời nhắn, bảo Lưu Tích Tứ chờ y.
Khi Lưu Tích Tứ nhận được tin này, có thể thấy rõ ràng khiếp sợ trong lòng. Nhưng hắn không muốn nghi ngờ Ly Nghiêu, một mặt phái người tiếp tục điều tra tin tức của Ly Nghiêu, một mặt liên lạc với Thúy Thúy, để nàng chú ý Ly Nghiêu có trở về phương bắc hay không. Lưu Tích Tứ cứ như vậy ở quý phủ đợi mấy ngày, mà Ly Nghiêu lại chậm chạp không thấy bóng dáng, lại không có tin tức. Lưu Tích Tứ dưới cơn nóng giận dọn về cung. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lưu Tích Tứ cho Ly Nghiêu, nếu Ly Nghiêu vẫn chưa trở lại, bên Lưu Tích Tứ này e rằng sẽ xảy ra chuyện.
“Vương gia, thuộc hạ đã tra được tung tích nữ tử đêm đó gặp Ly Nghiêu ở ngoại ô kinh thành.” Một gã ám vệ bẩm báo.
“Người ở đâu?” Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ nhanh hơn.
“Bẩm vương gia, Ly Nghiêu an trí nàng trong nhà một người thợ săn, ở chung một chỗ với nữ tử kia còn có một nam đồng ước chừng năm tuổi.”
“Mang người về cho bổn vương!”
“Dạ!”
Theo lời nói lạnh lẽo muốn đông cứng lòng người của Lưu Tích Tứ, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa chạy thẳng tới ngoại ô kinh thành. Xuyên qua mưa thu lạnh lẽo, trong phủ Hiển thân vương chập tối càng lộ vẻ rét lạnh.
………
Lam Khuyết Dương càng tuyệt, y trực tiếp đem hai gã ảnh tử thủ hạ cho Lưu Tích Tứ, để cho hắn tùy ý sai phái, nói cách khác, nếu Lưu Tích Tứ muốn giết Ly Nghiêu, chỉ cần hắn hạ lệnh, Ly Nghiêu liền tuyệt đối sống không được đến ngày hôm sau.
Lưu Tích Tứ không muốn ảnh tử của phụ vương, thân là vương gia, nợ của hắn hắn tự mình đi tính, Ly Nghiêu lừa hắn, vậy hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
………
“Triệt nhi là không có việc gì, nhưng Tứ nhi… Hi vọng nó thực sự có thể vượt qua.” Đám hài tử đều đi rồi, Bạch Tang Vận mới lộ ra thần sắc lo lắng.
“Tang Vận, ngươi bây giờ đừng nghĩ cái gì, chỉ cần nghĩ sinh cho ta một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp giúp Bạch Tang Vận giải sầu, hắn và Lam Khuyết Dương đã phái người mai phục ở trên đường chờ Ly Nghiêu rồi.
“Nếu lại là nhi tử thì sao?” Bạch Tang Vận cũng muốn sinh một nữ nhi, đáng tiếc, chuyện này hắn không làm chủ được.
“Không thể nào, ta đoán thai lần này tám chín phần mười là một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp vuốt bụng Bạch Tang Vận, cầu nguyện trời xanh cho mình một công chúa.
“Ta đoán cũng là một nữ nhi.” Lam Khuyết Dương cũng sờ lên, hi vọng sờ như vậy, hài tử trong bụng Bạch Tang Vận sẽ thực sự là một nữ nhi.
“Mọi việc chớ cưỡng cầu.” Tựa vào trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận nói. Hắn mơ hồ có loại cảm giác rằng, Ly Nghiêu kia là thật tâm đối đãi với Tứ nhi, trong chuyện này nhất định có gì hiểu lầm… Bụng động một cái, Bạch Tang Vận cũng cảm nhận được thai đạp giống như hai nam nhân cùng nhau cười, nắm lấy tay bọn họ, hắn khuyên, “Chuyện của Tứ nhi, các ngươi đừng can thiệp quá nhiều, ta tin tưởng Ly Nghiêu kia không phải kẻ lừa gạt. Ta biết các ngươi nhất định đã phái người, rút về đây đi, Tứ nhi cũng nên trưởng thành, để cho nó học nên làm như thế nào, đối với nó sau này mới có lợi. Quan tâm ắt sẽ loạn, đừng để cho Tứ nhi làm phải chuyện sẽ hối hận cả đời. Nếu nó gặp phiền phức, các ngươi lại ra mặt cũng không muộn.”
“…” Lưu Hoài Diệp thở dài, “Được, ta nhất định nghe lời ngươi.”