Hồng Phúc Dao
Chương 24 :
Ngày đăng: 23:07 21/04/20
Ngày thứ hai, Lưu Tích Tứ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, giống như một người không có việc gì bồi mấy vị lão nhân gia dùng bữa, tiếp đấy sau khi cùng với Bạch Hãn Triệt chăm sóc phụ thân nghỉ trưa, hai người trở lại tẩm cung của Lưu Tích Tứ uống trà nói chuyện phiếm.
“Hãn Triệt, mau nói nói với ta, ngươi đã đi những đâu?” Vừa vào phòng, Lưu Tích Tứ liền không thể chờ đợi được hỏi.
“Xuất kinh, ta liền vẫn đi về hướng nam, sau đó lại về phía tây, đi đến chỗ nào tính chỗ đó. Lần này đi ra ngoài, ta mới biết được Huệ Diệu lớn như thế nào, hơn nửa năm nay, ta ngay cả ba phần cũng chưa đi hết đâu.” Bạch Hãn Triệt quay về đã không còn lo âu cùng buồn khổ trước kia, cả người thay da đổi thịt. Hắn và Lưu Tích Tứ nói một mạch những gì đã nhìn thấy nghe thấy, khiến cho Lưu Tích Tứ hâm mộ không thôi.
“Chờ sau khi phụ thân sinh, ta cũng muốn đòi phụ hoàng, phụ vương, đi ra ngoài nhìn xem. Nghĩ đến ta đã lớn như vậy, ngoại trừ kinh thành và khu vực săn bắn, đúng là chỗ nào cũng chưa từng đi qua đâu, nghĩ đến trong lòng thật sự là không cam lòng, thái tử ca ca và nhị ca còn đi qua không ít nơi đấy.” Lưu Tích Tứ chu miệng lên, biểu hiện ra trọn vẹn bất mãn của hắn.
Đã nghe nói chuyện của Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu, Bạch Hãn Triệt thấy hắn vẫn giống như bình thường, không yên tâm hỏi: “Tích Tứ, ngươi có ổn không.” Tích Tứ khi còn bé, sinh khí sẽ vừa khóc vừa mắng chửi người, nhưng Tích Tứ lúc này lại bình tĩnh đến dọa người.
“Ta vì sao lại không ổn?” Lưu Tích Tứ cười rộ lên, “Hãn Triệt, ngươi từ nhỏ đã bị thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ, ngươi có khi nào thấy ta bị khi dễ chưa? Bất quá là một ngoại nhân, há có thể khiến cho ta sinh khí. Ta rất ổn, đến là ngươi, ngươi lần này trở về, sợ cũng bị hai người kia khi dễ đến chết.” Lưu Tích Tứ có thâm ý nhìn nhìn Bạch Hãn Triệt từ trên xuống dưới, làm cho Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tới mang tai.
“Tích Tứ, ngươi học xấu.” Tính nết Bạch Hãn Triệt càng ngày càng giống Bạch Tang Vận không thể chống đỡ được lời nói không thèm giấu giếm ý tứ của Lưu Tích Tứ.
“Ha ha, Hãn Triệt, ta nói chính là lời nói thật, ngươi trông ngươi vừa trở về, thái tử ca ca và nhị ca cũng không cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, liền ra tay với ngươi, ta còn tưởng Hãn Triệt ra ngoài một vòng trở về có thể lợi hại chút chứ.” Lời này của Lưu Tích Tứ chỉ đương nhiên là khác thường khi đi đứng ngày hôm nay của Bạch Hãn Triệt, cùng mặt của hai vị huynh trưởng mình xuân phong đắc ý. Mặt Bạch Hãn Triệt cũng nhanh chóng vùi vào trong chén trà, vành tai cũng đỏ lên.
“Tích Tứ…”
Nghe Bạch Hãn Triệt xin khoan dung, Lưu Tích Tứ cũng không đùa hắn, nghiêm mặt nói: “Hãn Triệt, ta luôn luôn cầm được thì cũng buông được, ngươi yên tâm đi.”
Lưu Tích Tứ nhìn phụ thân, vọt qua, “Phụ thân… Người nói cho Tứ nhi, Tứ nhi nên làm cái gì bây giờ? Tứ nhi… Tứ nhi… Con hận hắn, con hận hắn… Đều là hắn, đều là hắn, làm cho con khóc…” Hắn bị thương nặng… Hắn không thể chảy máu… Vì sao lại bị thương, hắn không phải lợi hại nhất sao.
“Tứ nhi, con mệt rồi, trước tiên ngủ một giấc, chờ con tỉnh ngủ, phụ thân liền nói cho con biết nên làm như thế nào.” Vỗ nhi tử, Bạch Tang Vận nhìn về phía hai nam nhân của mình. Lam Khuyết Dương ra tay, Lưu Tích Tứ té xỉu trong lòng phụ vương.
“Ôm Tứ nhi qua đi, mấy ngày tới để nó ở cùng ta.” Liếc nhìn gian phòng cực kỳ tan hoang, Bạch Tang Vận nói với thái tử, “Nếu Ly Nghiêu trở về, dẫn hắn tới gặp ta.”
“Cha…”
“Tang Vận…”
Những người khác cũng không đồng ý.
Bạch Tang Vận nhưng là yêu thương lau nước mắt của Lưu Tích Tứ, nói: “Ta đây làm cha còn chưa từng gặp Ly Nghiêu đâu, cũng nên gặp thử, để cho ta xem xem, là ai làm cho tiểu bá vương này của ta thương tâm như thế?” Bỏ lại ánh mắt trấn an, Bạch Tang Vận bảo Lưu Hoài Diệp đỡ hắn hồi cung, cứ tiếp tục như vậy, hai người đều sẽ thống khổ.
Chú thích
(1) tiểu vu kiến đại vu: phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, cách ví von một người kém xa người khác