Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1003 : Hội Quyên Tiền

Ngày đăng: 00:54 02/08/20

- Anh Diệp, đêm nay nhóm nghệ thuật gia tổ chức một buổi biểu diễn quyên tiền từ thiện, có nhiều người muốn quen biết anh, anh có thể đến tham gia không?
Lúc Diệp Trạch Đào đang nói chuyện phiếm cùng người Trịnh gia thì Trương Phong gọi tới.
- Nhóm văn nghệ sĩ quyên tiền?
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi lạ.
- Vì sao người ta quyên tiền?
- Một vùng núi nghèo khó ở phía nam, bọn trẻ không có nước để uống, mọi người đang bàn bạc gom góp một số tiền để làm chút chuyện tốt cho họ.
Khi nghe được chuyện này Diệp Trạch Đào cũng động lòng, đây đúng là một chuyện tốt, mình cũng nên ra chút sức lực mới được.
- Tổ chức như thế nào?
- Cũng không có gì, chỉ là đem một số đồ dùng ra bán đấu giá, còn có nhóm nghệ thuật gia viết chữ vẽ tranh để bán đấu giá và đóng góp hết toàn bộ số tiền có được.
Trương Phong nghe ra Diệp Trạch Đào có chút hứng thú với chuyện này nên nói:
- Anh Diệp, tôi vốn không muốn làm phiền anh, nghe nói hiện giờ anh đang ở thủ đô nên mới gọi điện thoại để hỏi thăm, nếu anh có hứng thú thì trợ giúp một taym nếu như chưa có dự định làm chuyện gì. - Đây là chuyện tốt, nghệ thuật gia chân chính chính là trong lòng người đó chỉ có nhân dân, tối nay tôi sẽ đến tham gia!
Diệp Trạch Đào cũng muốn tham quan chút tình hình quyên tiền, mình cũng muốn bỏ chút công sức để giúp đỡ những người nghèo khó ở vùng núi.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói đây là việc thiện, nếu có thể nhân hoạt động này kết thêm nhiều bạn trong giới nghệ sĩ nữa, Diệp Trạch Đào rất ưa thích hoạt động như thế này.
Trương Phong vốn chỉ muốn thử hỏi một câu, rất lâu rồi không có gặp và nói chuyện với Diệp Trạch Đào, khi nghe tin Diệp Trạch Đào đã về thủ đô, nghĩ đến đoạn phim quay ở thành phố Gia Đảo Trương Phong liền kích động, thương lượng cùng mọi người và muốn mời Diệp Trạch Đào đến.
Vốn chỉ muốn thử một chút, chắc Diệp Trạch Đào sẽ không tới tham gia, không ngờ Diệp Trạch Đào lập tức đồng ý, cầm di động Trương Phong có chút ngẩn người. Diệp Trạch Đào thật sự muốn tới, thế cục hiện giờ có lẽ có chút không được rồi đây!
Nhưng mà Diệp Trạch Đào có thể tới thì chuyện này sẽ có tính chất quan trọng hơn rồi, là chuyện lớn!
Nói điện thoại xong, thấy không ít người nhìn mình, Trương Phong cười đắc ý nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đồng ý tối nay đến!
Ánh mắt Lư Đỉnh Tân sáng lên nói:
- Nếu Chủ tịch thành phố Diệp sẽ tới, thì chuyện này có thể mở rộng quy mô. Mọi người có thể đưa tin tức này ra ngoài!
- Đúng vậy, tuy Chủ tịch thành phố Diệp không phải là nhân vật lớn trong Hội, nếu mọi người biết anh ta sẽ tới chắc chắn sẽ tranh nhau cùng đến, tin tức này vừa được tung ra chắc cũng đã đến tai rất nhiều người!
Trương Phong khó xử nói:
- Chúng ta chỉ là thử hỏi một câu, không ngờ anh ta thật sự muốn tới, bây giờ là mấy giờ, căn bản không có thời gian chuẩn bị!
Đây đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ đây.
Lư Đỉnh Tân liền mỉm cười nói:
- Từ trước cho đến nay chúng ta đều làm chuyện này, chỉ là người tham gia có cấp bậc không cao mà thôi, nếu truyền tin này đi, tin chắc rằng mọi người sẽ không để ý đến tình huống của chúng ta, nhiều người đến hơn thì cấp bậc này sẽ cao lên!
Trương Phong nói:
- Đúng vậy thật ra cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ là người tới tham dự có cấp bậc cao hơn chút mà thôi, tiến hành điều chỉnh chút, thêm chút dự án, Chủ tịch thành phố Diệp là một người khiêm tốn, anh ta sẽ không nói chuyện gì đâu, chuyện này không được thu xếp trước, chỉ có điều là khiến cho tình hình trở nên náo nhiệt hơn mà thôi!
Lập tức mọi người tập trung vào thiết kế cho hoạt động tối nay.
Một người phụ trách chuyện này nói:
- Tôi thấy như vậy đi, trong khoảng thời gian ngắn nhất mọi người thông báo ra ngoài, chuyện có người nổi tiếng đến, cũng thông báo cho các cậu ấm. Để cho một số người đẹp và những gã bảnh bao đến. Khiến cho không khí náo nhiệt chút là được.
Trương Phong cũng rất vui Diệp Trạch Đào nể mặt mình mới đến. Nhất định phải làm tốt chuyện này nên nói:
- Được, mọi người phân công nhau hành động, trong khoảng thời gian ngắn nhất phải thông báo đến mọi người, mặt khác cũng phải cảnh giác cao độ tí, lần này chính là khoảng thời gian giới nghệ thuật có thể nở mặt nở mày rồi!
Đừng nói đến việc họ đang rất bận rộn ở trong này, thấy bộ dạng suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Sao thế?
Diệp Trạch Đào nói lại một lần chuyện quyên tiền của nhóm nghệ sĩ, còn rất là cảm thán nói:
- Nhóm nghệ sĩ đúng là không tồi!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Anh đó, căn bản không biết những chuyện trong thủ đô, loại chuyện này có thể chỉ là mượn danh nghĩa của một địa phương nghèo khó để tìm một mánh lời, ngoài ra họ còn nhân cơ hội này để nâng cao danh tiếng của mình mà thôi!
Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:
- Cũng không nên hoàn toàn nghĩ thế, tuy rằng họ là vì mình, nhưng cũng là vì quần chúng mà hành động, không thể vơ đũa cả nắm!
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Lòng vòng nhóm nghệ sĩ rất loạn nên nói thế nào cũng được! Các anh căn bản không biết tình hình, mỗi một chuyện tốt đều có cái giá của nó đó, chỉ nói đến một đám người trong hiện trường, vỗ tay là có cái giá, huýt gió cũng có cái giá, có kỹ năng diễn xuất rơi lệ thì cái giá khác, các anh nghĩ rằng diễn xuất thật sự chân thật sao?
Phương Mai Anh liền cười nói:
- con bé này, không nói thẳng ra thì trong lòng con không thấy thoải mái sao!
Trịnh Thành Trung cũng cười lớn lên:
- Vậy là con suy nghĩ nhiều rồi!
Sự thật chính là thế, tất cả mọi người đều hiểu được, chỉ là không có ai vạch trần mà thôi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy chuyện quyên tiền chắc là thật rồi chứ, cho dù nói thế nào, những đồng bạch kim được lấy ra hẳn không phải là giả dối rồi chứ!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Anh đó, thành thật hết mức, anh không nghĩ rằng loại hoạt động quyên tiền này sẽ lên ti vi đấy, chẳng khác nào quảng cáo giúp thành phố nơi đó!
Diệp Trạch Đào không hiểu nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Thấy vẻ mặt kia của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu vừa cười vừa nói:
- Trong lúc tiến hành, lúc này tổ chức sẽ tìm các lãnh đạo huyện và thành phố ở các khu nghèo khó, cùng trao đổi với họ về chi tiết tiết mục, toàn bộ chi phí do thành phố bỏ ra, dù sao lên ti vi chẳng khác gì giúp thanh danh ở địa phương đó nổi lên, đến lúc đó có thể mời các lãnh đạo địa phương đến, để họ nói vài câu gì đó thì họ cũng đã nổi tiếng rồi, vừa có danh vừa có lợi, đây chính là phương pháp thuận cả hai, những địa phương nghèo khó cũng đồng ý nhận số tiền này, anh hiểu chưa?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Không hiểu!
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Anh đó, câu nói đó nói ra sao, làm một hàng ăn một hàng, lúc tiết mục được diễn ra đều đã có thoả thuận, địa phương ra tiền, tiền này bao gồm toàn bộ chi phí ở bên trong, thậm chí còn nhiều hơn, trên thực tế đa số tiền bán đấu giá đều do chính quyền địa phương bỏ ra!
Bây giờ Diệp Trạch Đào mới hiểu, có chút giật mình nói:
- Em nói tiền bán đấu giá này sẽ cất vào hầu bao của người tổ chức, nơi chân chính xuất tiền chính là địa phương tỉnh thành?
Trịnh Thành Trung cũng có chút ngạc nhiên nói:
- Nếu mức độ này quá lớn thì phía địa phương có thể chấp nhận được sao?
- Phương pháp kiếm tiền rất nhiều, không chỉ có cách này, cũng không có bao nhiêu tiền, không nhiều hơn mấy trăm ngàn, đối với chính quyền địa phương mà nói, số tiền này có thể đổi lại việc nói chuyện trong cuộc họp của hội từ thiện kia, chuyện này so với những thứ khác đều có giá trị hơn, ngoại trừ việc đó còn có một số xí nghiệp được mời đến sẽ làm cho không khí náo nhiệt, các hoạt động này có độ tuyên truyền càng cao, giá cả sẽ tăng, sẽ phân các loại bảng giá khác nhau, mọi người cứ xem, lần này Diệp Trạch Đào đồng ý đến đây, cạnh tranh sẽ cao, đến lúc đó các xí nghiệp đã đến sẽ có sự cạnh tranh kịch liệt, vẻn vẹn chi phí để tham gia vào cũng khiến cho ban tổ chức cười đến nứt cả miệng, số tiền chân chính rơi vào tay các địa phương nghèo khó cũng không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm ngàn mà thôi!
Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung nhìn nhau, hai người đều giật mình, thật sự không ngờ lại có nhiều chuyện như thế.
Trong suy nghĩ của hai người, chuyện từ thiện này là một chuyện rất tốt, mọi người đang làm một việc thiện, không cầu hồi đáp, hoàn toàn không ngờ trong chuyện này lại chất chứa biết bao nhiêu uẩn khúc trong đó.
Diệp Trạch Đào đồng ý tham gia hoạt động này vốn nghĩ đến việc nhóm nghệ sĩ vô tư làm việc thiện, mình cũng nên ủng hộ chút, không ngờ lại có hành động như thế, đây giống như việc chỉ cần mở miệng có thể nuốt cả ruồi lẫn bọ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Phương Mai Anh thấy Diệp Trạch Đào như thế liền cười đánh Trịnh Tiểu Nhu một cái nói:
- Con nhỏ này nói lung tung, có lẽ lần này khác thì sao, không thể vơ đũa cả nắm được!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới đồng ý nói:
- Con nghĩ chắc là cũng có một mặt tốt!
Trịnh Tiểu Nhu cũng cảm thấy tâm trạng của Diệp Trạch Đào nên cười nói:
- Có lẽ là thế.
Trịnh Thành Trung nói:
- Mọi ngành nghề đều có quy tắc ngầm, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, làm lãnh đạo cán bộ, càng nên thấy được những mặt tốt, cho dù họ có vấn đề như thế, dù sao điểm xuất phát vẫn là tốt, có thể trợ giúp cho những đứa trẻ ở nơi nghèo khó có nước uống, điểm xuất phát này rất không tệ, chúng ta chỉ nên nhìn kết quả là được!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Ba nói đúng, mặc kệ người ta làm sao, chúng ta có thể thấy kết quả là bọn nhỏ có nước để dùng, so với mọi thứ đây là sự thật!
Suy nghĩ thông suốt chuyện này tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng khá, nói với Trịnh Thành Trung:
- Nói đi nói lại, mấu chốt chính là chúng ta chừa một chút chỗ trống để cho người ta chui!
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Con nói không sao, nếu như không có chỗ trống chui thì sẽ không tồn tại nhiều vấn đề đến thế, ba nghĩ nếu lần này con đi tham gia hoạt động quyên tiền, có thể sẽ có rất nhiều người cũng tham gia, con nên có chút chuẫn bị mới phải! - Đúng vậy, nếu Diệp Trạch Đào tham dự, sau khi mọi người trong thủ đô biết được, người đến tham gia chắc chắn không ít, có một số lãnh đạo cũng kêu con cháu mình đến tham dự, bọn họ sẽ tranh nhau mà đến, lúc đó mọi người sẽ có một phen tranh chấp, cũng có thể vì bọn nhỏ mà quyên một chút tiền, đây cũng là việc thiện và tốt.
Nhìn bụng của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào nói:
- Làm nhiều chuyện tốt chính là tích nhiều đức, em đang mang thai cũng nên làm việc thiện tích đức, như vậy mới tốt cho đưa bé!
Trịnh Tiểu Nhu vừa nghe liền cầm di động lên, dặn dò cấp dưới
Nói chuyện điện thoại xong liền cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Em đã cho người đại diện của công ty chúng ta đến tham dự rồi, chắc chắn công ty của chúng ta cũng sẽ có phước lớn, coi như lần này em vì đứa bé mà tích chút công đức!
Phương Mai Anh cười nói:
- Con thật là!
Diệp Trạch Đào cũng vui mừng, gật đầu nói:
- Làm người phải như thế, không thể luôn nghĩ cho lợi ích của mình, kiếm được tiền nên bỏ ra một chút để làm việc thiện tích đức, Phật giáo có nói về phúc báo, em càng làm việc thiện để tích đức thì phúc báo cũng càng nhiều!
Trịnh Thành Trung ở một bên lắc đầu, ông ta cũng cảm nhận được, trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào vẫn còn chứa rất nhiều thứ gọi là duy tâm.
Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện xấu, một người tin Phật đúng là không thể trở thành người xấu!