Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 1004 : Không Có Kiến Thức
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
Bí thư Thành uỷ của thành phố Hắc Mộc tỉnh Dương Sơn đều đã tới thủ đô, lần này thông qua mọi con đường mới có thể làm nên loại hoạt động quyên tiền này, tuy rằng nhắm vào cờ hiệu của một khu miền núi nghèo khó, nhưng phía bên ban tổ chức đã hứa hẹn, chỉ cần tiền ra đúng vị trí, tiết mục này chắc chắn được đăng lên đài truyền hình Trung ương, Thành uỷ thành phố Hắc Mộc rất coi trọng chuyện này, tiêu tốn hết khoảng một triệu trở xuống, lại âm thầm lấy chi phí quảng cáo của các xí nghiệp ở thành phố làm chi phí tham dự.
Chỉ trong chốc lát các loại chi phí trở nên rất lớn.
Tuy nhiên, nhìn phương diện này Bí thư Thành uỷ Ninh Tài Dương và Chủ tịch thành phố Ngô Hiển Dân đều rất vui, chỉ cần tiết mục này lên đài truyền hình Trung ương thì thanh danh của thành phố Hắc Mộc được nâng lên.
Bọn họ không sợ người ta biết người ở thành phố Hắc Mộc nghèo khó là bởi vì họ vô năng, các khu nghèo khó này có rất nhiều ở Trung Quốc, làm ra chuyện như thế, chỉ cần đến lúc đó cố gắng diễn tốt một chút, tin rằng mọi người sẽ thấy thành phố Hắc Mộc kiên quyết tiến thủ, cố gắng thay đổi phần lạc hậu.
Khi Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đang rất vui vẻ chuẩn bị nội dung cho buổi diễn thuyết, chỉ thấy người phụ trách của bên phía ban tổ chức vội vàng đi tới. - Chủ tịch hiệp hội Lục!
Lúc Ninh Tài Dương vừa muốn nói chuyện, Chủ tịch hiệp hội Lục kích động nói:
- Hai vị, tình hình có chút thay đổi, nội dung diễn thuyết của hai người phải thay đổi một chút.
- Cái gì?
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đều không vui, tiêu hết bao nhiêu tiền mới có thể thực hiện được hoạt động này, mục đích là gì, mục đích chính là muốn nâng cao mặt mũi của mình trong hội nghị, nhằm thể hiện ra năng lực của hai người, chuẩn bị lâu như thế, tiền cũng tốn không ít, đột nhiên đòi thay đổi nội dung diễn thuyết của mình, điều này khiến cho hai người thật sự khó chấp nhận.
Chủ tịch hiệp hội Lục là Phó chủ tịch Hiệp hội từ thiện danh nhân nghệ thuật thành phố, lần này cũng do ông ta đến chỉ đạo, ông ta cũng không ngờ sự việc này có thể diễn ra lớn đến thế, vừa rồi mọi người thảo luận, nếu để cho Bí thư Thành uỷ diễn thuyết nửa ngày, nếu làm không tốt mọi người sẽ mất hứng, tuy rằng thành phố Hắc Mộc đã ra một khoảng tiền lớn. Nếu như làm cho các nhân vật lớn mất hứng thì chuyện thua thiệt vẫn là mọi người.
Hơn nữa, sau khi truyền tin Diệp Trạch Đào sẽ tới dự, lúc nhận được danh sách khách muốn đến, tất cả mọi người đều giật mình, có một số xí nghiệp lớn đã có ý quyên tiền, mức kia đã vượt xa vốn mà thành phố Hắc Mộc đã bỏ ra.
Chủ tịch hiệp hội Lục tên gọi là Lục Phi Phi, liền nhìn Ninh Tài Dương nói:
- Bí thư Ninh, lần này sau khi xuất hiện tình huống thôn Thiên Tế gặp khó khăn, rất nhiều người đều đang chú ý, không ngờ lần này lại có không ít nhân vật lớn muốn đến.
Nghe thấy nhân vật lớn sẽ đến, lúc này vẻ mặt của Ninh Tài Dương mới tươi cười một chút nói:
- Những người nào sẽ tới thế?
- Đầu tiên chính là Chủ tịch thành phố Diệp sẽ tới, sau đó Phàm thiếu gia, Nguỵ thiếu gia, Lục thiếu gia, Phùng hiếu gia, Tang thiếu gia,… ở thành phố cũng có ý muốn tới. Có thể đến lúc đó sẽ còn nhiều người nữa. - Anh nói gì?
Ngô Hiển Dân có vẻ không vui.
Ninh Tài Dương cũng nhíu máy, mở đầu là Chủ tịch thành phố Diệp gì đó, bản thân mình vẫn là một Bí thư Thành uỷ đấy!
Lục Phi Phi nói:
- Bởi vì chỉ trong chốc lát có nhiều nhân vật lớn đến thế, phải nâng cao toàn bộ quá trình hoạt động bán đấu giá.
Ninh Tài Dương càng nghe càng không hiểu, tốn biết bao nhiêu tiền như thế, ban tổ chức nói muốn đổi là đổi, không phải đó chỉ là một số nhân vật chưa từng nghe nói qua sao? Nên hỏi: - Chủ tịch thành phố Diệp kia là nhân vật nào, tôi là Bí thư Thành uỷ đó!
Ngô Hiển Dân cũng không vui nói:
- Chuyện gì cũng nên xử lý theo trình tự, chúng ta có hợp đồng đấy!
Hơi thở Lục Phi Phi dở khóc dở cười nói:
- Chúng tôi là vì muốn tốt cho các anh nên mới thay đổi đó. Nếu các anh cứ muốn làm thế thì tuỳ các anh, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thì đừng trách chúng tôi là được!
A!
Nói như thế hai người mới bắt đầu coi trọng.
- Anh nói chút tình hình đi.
Dù sao Ninh Tài Dương cũng là Bí thư Thành uỷ, vẫn điềm đạm chút.
Lục Phi Phi nói:
- Chúng tôi vốn cũng không ngờ lần từ thiện bán đấu giá này lại được coi trọng, sau khi Chủ tịch thành phố Diệp nghe xong tỏ vẻ muốn tới, bởi vì anh ta muốn tới, nên một đám người vốn không muốn đến cũng tranh nhau tới, điều khiến chúng tôi càng không ngờ chính là một số người trong thủ đô nghe được tin này đều gọi điện tới đăng ký tham gia buổi đấu giá này, chúng tôi nên suy nghĩ phương diện lớn hơn, muốn kết hợp buổi hoạt động bán đấu giá này với tiệc rượu thành một thể.
Ngô Hiển Dân vẫn chưa hiểu, hỏi:
- Anh nói hết nửa ngày, Chủ tịch thành phố Diệp kia rốt cuộc là ai, có lực lượng mạnh mẽ như thế nào?
Lục Phi Phi liền nhìn về phía hai người nói:
- Hai người không biết sao? Chủ tịch thành phố Diệp Trạch Đào hai người cũng không biết sao?
Vừa nói tên ra thì Ninh Tài Dương đã giật mình, ít nhiều anh ta cũng nghe nói qua một số chuyện của Diệp Trạch Đào, hơn nữa gần đây chuyện của khu kinh tế mới cũng đã truyền đến tai của mọi người, chỉ biết đây là một nhân vật có lai lịch.
Ngô Hiển Dân cũng nghe được một số tình hình của Diệp Trạch Đào hỏi:
- Anh nói người đó là con rể của Lưu gia?
Lục Phi Phi gật đầu nói:
- Chẳng lẽ không phải anh ta sao?
Ninh Tài Dương nghi ngờ nói:
- Thành phố Hắc Mộc của chúng ta muốn làm từ thiện, liên quan gì đến cậu ta? Cậu ta tới để làm gì?
Anh ta cũng chỉ biết Diệp Trạch Đào là con rể của Lưu Đống Lưu, đối với chuyện con rể, Ninh Tài Dương cũng không để ở trong lòng, khi nghĩ tới chuyện đối phương đến tham gia hội từ thiện bán đấu giá ở thành phố Hắc Mộc, Ninh Tài Dương cũng có chút không vui.
Lục Phi Phi nhìn hai người một hồi, có cảm giác như bị đánh bại, bao nhiêu người muốn chạy đến dính liếu đến Diệp Trạch Đào cũng không dính nổi, các lãnh đạo ở thành phố Hắc Mộc cũng biểu hiện sự không vui!
Thấy tình hình các lãnh đạo ở thành phố Hắc Mộc, Lục Phi Phi có chút khinh thường họ.
Nhưng mà nghĩ đến dù sao đối phương cũng đã ra giá rất cao, về sau còn có khả năng hợp tác nên đành phải nói:
- Mọi người còn không biết! Đừng nói đến việc Lưu Đống Lưu là ba vợ của anh ta, Hô Diên Ngạo Bác còn là cha nuôi của anh ta, mặt khác Bí thư Thành uỷ thành phố Trịnh Thành Trung đối với anh ta cũng rất tốt, còn nữa thầy của anh ta là Điền Lâm Hỉ có lực ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, mọi người, tôi đã nói rõ hoàn cảnh của anh ta, chỉ có thể nói cho mọi người biết, lực lượng của anh ta rất lớn, biết Phùng thiếu gia người muốn đây đến đây dự là ai không? Phùng Lượng! mấy người nghe qua chưa, Người nhà của ông Phùng đấy! Phan Dương! Có nghe nói qua chưa, người của Phan gia! Nguỵ Huy, Người Nguỵ gia… Lục Phi Phi đếm từng cái từng cái.
Khi nghe thấy các từ “Thiếu gia” đều ở trong các gia đình nhân vật lớn, Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân nhìn nhau, lúc này mới phát hiện mình thật sự không hiểu rõ.
Các gia đình này đối với họ mà nói cũng là những gia đình có cấp bậc cao, những người này đã đến, nếu như mình thật sự giảng thuyết nửa ngày, làm không tốt chắc chắc sẽ xảy ra chuyện.
Khi Lục Phi Phi thấy bộ dạng của hai người, trong lòng thầm mắng một tiếng “Không có kiến thức”.
Ngoài miệng lại hỏi:
- Hai người nhất định phải phát biểu?
Chuyện này hai người đều có chút lúng túng, chốc lát lại có nhiều nhân vật quan trọng đến thế, nếu thật sự lên đài nói chuyện thao thao bất tuyệt nửa ngày trời, không chỉ không được lợi, ngược lại rất có thể sẽ đắc tội với đám con cháu quan lớn, đắc tội với họ thì con đường làm quan của mình cũng coi như xong rồi!
Sau khi nghĩ kỹ lại, mặt hai người bắt đầu toả ánh sáng, nếu có thể nhân cơ hội hoạt động từ thiện bán đấu giá lần này làm quen với các con cháu quan lớn, đối với con đường làm quan của mình không phải có thêm chút trợ lực sao?
Hai người họ đều là người của chốn quan trường, nghĩ lại sự được mất trong chuyện này thì rất rõ ràng, nếu chuẩn bị tốt, hiệu quả phía sau lưng so với chuyện được đăng lên đài Trung ương sẽ cao hơn rất nhiều.
Mục đích lên đài truyền hình Trung ương không ngoài chính là được các nhân vật cấp trên biết đến mình, hiện nay có biết bao nhiêu cấp cao đến, đây là điều thực tế hơn việc thuyết giảng nửa ngày trên đài.
Ninh Tài Dương cười cười nói:
- Mọi thứ chúng tôi đều theo sự sắp xếp của anh, việc này phiền anh chuẩn bị rồi, dù sao các anh là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Lục Phi Phi cười cười nhìn Ngô Hiển Dân.
Đương nhiên Ngô Hiển Dân cũng hiểu việc này, cười nói:
- Bí thư Ninh của chúng tôi đã nói thì quyết định vậy đi.
Lục Phi Phi cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, còn có một chuyện, chính là người tiếp đón những nhân vật lớn và đưa họ đến vị trí ngồi. Lần này chúng tôi cố ý tách họ ra ngồi ở các vị trí khác nhau, người ngồi cùng cũng phải rất lịch sự đấy!
Nói tới đây, trong lòng Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân nhiệt tình hẳn lên, Ninh Tài Hương dò hỏi:
- Việc này cũng nên nghiên cứu một chút?
Lục Phi Phi nói:
- Người tới đông như vậy, ai cũng muốn ngồi cùng chỗ với họ, mọi người cũng biết đấy, nếu ngồi chung bàn với họ, ít nhất cũng có thể quen mặt, nếu có thể trò chuyện với họ, có được cái nhìn tốt của họ, sự việc thăng quan phát tài liền như nước chảy thành sông rồi!
Chủ tịch thành phố Ngô Hiểu Dân là người hiểu chuyện, mỉm cười nói:
- Anh nói chút về yêu cầu của anh đi!
Lục Phi Phi cười cười nói:
- Hai người không phải là người trong nghề này, có thể không biết từng đạo lý trong chuyện này, biết được như thế nào là ngôi sao điện ảnh không? Mỗi lần họ xuất hiện đều có giá tám chín trăm ngàn, thậm chí một hai triệu, những nhân vật lớn thì họ không thể nào sánh bằng!
Lời đã được nói rõ rồi, có thể ra tiền thì có thể ngồi cùng một bàn với những nhân vật này, nếu không ra được thì để cho người có thể ra đến ngồi.
Thấy sắc mặt thay đổi của hai người, Lục Phi Phi cười nói:
- Cũng như hai anh, dù sao chúng ta cũng hợp tác với nhau, hai anh có thể không biết, một ông chủ nhỏ bán than ở tỉnh Tấn Tây biết chuyện này, mới mở miệng liền ra giá mười triệu, nhất định muốn ngồi vào bàn quan trọng nhất, mặt khác, một ông chủ tịch của công ty thành phố cũng ra giá tám triệu, bảo là muốn tranh thủ ngồi cùng bàn với Diệp Trạch Đào, hiện giờ chúng tôi cũng có chút không dễ dàng giải quyết lắm!
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân lúc đầu còn cho rằng mấy trăm ngàn là cái giá vô cùng đắt, hiện tại vừa nghe được thế hai người mới phát hiện, sự việc này có vẻ phức tạp đây. - Chủ tịch hiệp hội Lục, chúng ta đã hợp tác cũng lâu rồi, anh cho chúng tôi cái giá đi!
Ngô Hiểu Dân có chút nóng nảy.
Lục Phi Phi nhìn về phía hai người nói:
- Được, tôi sẽ nói số thực tế, một vị trí một triệu, đây là giá cả cho các anh thôi! Người khác muốn giá này cũng không có đâu!
Ninh Tài Dương cau mày nói:
- Như vậy đi, tôi cùng với ông Ngô suy nghĩ chút.
- Hai người nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi, buổi tối phải tiến hành, không ít các Chủ tịch cầm tờ cho phiếu tranh nhau tới đó!
Chỉ trong chốc lát các loại chi phí trở nên rất lớn.
Tuy nhiên, nhìn phương diện này Bí thư Thành uỷ Ninh Tài Dương và Chủ tịch thành phố Ngô Hiển Dân đều rất vui, chỉ cần tiết mục này lên đài truyền hình Trung ương thì thanh danh của thành phố Hắc Mộc được nâng lên.
Bọn họ không sợ người ta biết người ở thành phố Hắc Mộc nghèo khó là bởi vì họ vô năng, các khu nghèo khó này có rất nhiều ở Trung Quốc, làm ra chuyện như thế, chỉ cần đến lúc đó cố gắng diễn tốt một chút, tin rằng mọi người sẽ thấy thành phố Hắc Mộc kiên quyết tiến thủ, cố gắng thay đổi phần lạc hậu.
Khi Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đang rất vui vẻ chuẩn bị nội dung cho buổi diễn thuyết, chỉ thấy người phụ trách của bên phía ban tổ chức vội vàng đi tới. - Chủ tịch hiệp hội Lục!
Lúc Ninh Tài Dương vừa muốn nói chuyện, Chủ tịch hiệp hội Lục kích động nói:
- Hai vị, tình hình có chút thay đổi, nội dung diễn thuyết của hai người phải thay đổi một chút.
- Cái gì?
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đều không vui, tiêu hết bao nhiêu tiền mới có thể thực hiện được hoạt động này, mục đích là gì, mục đích chính là muốn nâng cao mặt mũi của mình trong hội nghị, nhằm thể hiện ra năng lực của hai người, chuẩn bị lâu như thế, tiền cũng tốn không ít, đột nhiên đòi thay đổi nội dung diễn thuyết của mình, điều này khiến cho hai người thật sự khó chấp nhận.
Chủ tịch hiệp hội Lục là Phó chủ tịch Hiệp hội từ thiện danh nhân nghệ thuật thành phố, lần này cũng do ông ta đến chỉ đạo, ông ta cũng không ngờ sự việc này có thể diễn ra lớn đến thế, vừa rồi mọi người thảo luận, nếu để cho Bí thư Thành uỷ diễn thuyết nửa ngày, nếu làm không tốt mọi người sẽ mất hứng, tuy rằng thành phố Hắc Mộc đã ra một khoảng tiền lớn. Nếu như làm cho các nhân vật lớn mất hứng thì chuyện thua thiệt vẫn là mọi người.
Hơn nữa, sau khi truyền tin Diệp Trạch Đào sẽ tới dự, lúc nhận được danh sách khách muốn đến, tất cả mọi người đều giật mình, có một số xí nghiệp lớn đã có ý quyên tiền, mức kia đã vượt xa vốn mà thành phố Hắc Mộc đã bỏ ra.
Chủ tịch hiệp hội Lục tên gọi là Lục Phi Phi, liền nhìn Ninh Tài Dương nói:
- Bí thư Ninh, lần này sau khi xuất hiện tình huống thôn Thiên Tế gặp khó khăn, rất nhiều người đều đang chú ý, không ngờ lần này lại có không ít nhân vật lớn muốn đến.
Nghe thấy nhân vật lớn sẽ đến, lúc này vẻ mặt của Ninh Tài Dương mới tươi cười một chút nói:
- Những người nào sẽ tới thế?
- Đầu tiên chính là Chủ tịch thành phố Diệp sẽ tới, sau đó Phàm thiếu gia, Nguỵ thiếu gia, Lục thiếu gia, Phùng hiếu gia, Tang thiếu gia,… ở thành phố cũng có ý muốn tới. Có thể đến lúc đó sẽ còn nhiều người nữa. - Anh nói gì?
Ngô Hiển Dân có vẻ không vui.
Ninh Tài Dương cũng nhíu máy, mở đầu là Chủ tịch thành phố Diệp gì đó, bản thân mình vẫn là một Bí thư Thành uỷ đấy!
Lục Phi Phi nói:
- Bởi vì chỉ trong chốc lát có nhiều nhân vật lớn đến thế, phải nâng cao toàn bộ quá trình hoạt động bán đấu giá.
Ninh Tài Dương càng nghe càng không hiểu, tốn biết bao nhiêu tiền như thế, ban tổ chức nói muốn đổi là đổi, không phải đó chỉ là một số nhân vật chưa từng nghe nói qua sao? Nên hỏi: - Chủ tịch thành phố Diệp kia là nhân vật nào, tôi là Bí thư Thành uỷ đó!
Ngô Hiển Dân cũng không vui nói:
- Chuyện gì cũng nên xử lý theo trình tự, chúng ta có hợp đồng đấy!
Hơi thở Lục Phi Phi dở khóc dở cười nói:
- Chúng tôi là vì muốn tốt cho các anh nên mới thay đổi đó. Nếu các anh cứ muốn làm thế thì tuỳ các anh, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thì đừng trách chúng tôi là được!
A!
Nói như thế hai người mới bắt đầu coi trọng.
- Anh nói chút tình hình đi.
Dù sao Ninh Tài Dương cũng là Bí thư Thành uỷ, vẫn điềm đạm chút.
Lục Phi Phi nói:
- Chúng tôi vốn cũng không ngờ lần từ thiện bán đấu giá này lại được coi trọng, sau khi Chủ tịch thành phố Diệp nghe xong tỏ vẻ muốn tới, bởi vì anh ta muốn tới, nên một đám người vốn không muốn đến cũng tranh nhau tới, điều khiến chúng tôi càng không ngờ chính là một số người trong thủ đô nghe được tin này đều gọi điện tới đăng ký tham gia buổi đấu giá này, chúng tôi nên suy nghĩ phương diện lớn hơn, muốn kết hợp buổi hoạt động bán đấu giá này với tiệc rượu thành một thể.
Ngô Hiển Dân vẫn chưa hiểu, hỏi:
- Anh nói hết nửa ngày, Chủ tịch thành phố Diệp kia rốt cuộc là ai, có lực lượng mạnh mẽ như thế nào?
Lục Phi Phi liền nhìn về phía hai người nói:
- Hai người không biết sao? Chủ tịch thành phố Diệp Trạch Đào hai người cũng không biết sao?
Vừa nói tên ra thì Ninh Tài Dương đã giật mình, ít nhiều anh ta cũng nghe nói qua một số chuyện của Diệp Trạch Đào, hơn nữa gần đây chuyện của khu kinh tế mới cũng đã truyền đến tai của mọi người, chỉ biết đây là một nhân vật có lai lịch.
Ngô Hiển Dân cũng nghe được một số tình hình của Diệp Trạch Đào hỏi:
- Anh nói người đó là con rể của Lưu gia?
Lục Phi Phi gật đầu nói:
- Chẳng lẽ không phải anh ta sao?
Ninh Tài Dương nghi ngờ nói:
- Thành phố Hắc Mộc của chúng ta muốn làm từ thiện, liên quan gì đến cậu ta? Cậu ta tới để làm gì?
Anh ta cũng chỉ biết Diệp Trạch Đào là con rể của Lưu Đống Lưu, đối với chuyện con rể, Ninh Tài Dương cũng không để ở trong lòng, khi nghĩ tới chuyện đối phương đến tham gia hội từ thiện bán đấu giá ở thành phố Hắc Mộc, Ninh Tài Dương cũng có chút không vui.
Lục Phi Phi nhìn hai người một hồi, có cảm giác như bị đánh bại, bao nhiêu người muốn chạy đến dính liếu đến Diệp Trạch Đào cũng không dính nổi, các lãnh đạo ở thành phố Hắc Mộc cũng biểu hiện sự không vui!
Thấy tình hình các lãnh đạo ở thành phố Hắc Mộc, Lục Phi Phi có chút khinh thường họ.
Nhưng mà nghĩ đến dù sao đối phương cũng đã ra giá rất cao, về sau còn có khả năng hợp tác nên đành phải nói:
- Mọi người còn không biết! Đừng nói đến việc Lưu Đống Lưu là ba vợ của anh ta, Hô Diên Ngạo Bác còn là cha nuôi của anh ta, mặt khác Bí thư Thành uỷ thành phố Trịnh Thành Trung đối với anh ta cũng rất tốt, còn nữa thầy của anh ta là Điền Lâm Hỉ có lực ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, mọi người, tôi đã nói rõ hoàn cảnh của anh ta, chỉ có thể nói cho mọi người biết, lực lượng của anh ta rất lớn, biết Phùng thiếu gia người muốn đây đến đây dự là ai không? Phùng Lượng! mấy người nghe qua chưa, Người nhà của ông Phùng đấy! Phan Dương! Có nghe nói qua chưa, người của Phan gia! Nguỵ Huy, Người Nguỵ gia… Lục Phi Phi đếm từng cái từng cái.
Khi nghe thấy các từ “Thiếu gia” đều ở trong các gia đình nhân vật lớn, Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân nhìn nhau, lúc này mới phát hiện mình thật sự không hiểu rõ.
Các gia đình này đối với họ mà nói cũng là những gia đình có cấp bậc cao, những người này đã đến, nếu như mình thật sự giảng thuyết nửa ngày, làm không tốt chắc chắc sẽ xảy ra chuyện.
Khi Lục Phi Phi thấy bộ dạng của hai người, trong lòng thầm mắng một tiếng “Không có kiến thức”.
Ngoài miệng lại hỏi:
- Hai người nhất định phải phát biểu?
Chuyện này hai người đều có chút lúng túng, chốc lát lại có nhiều nhân vật quan trọng đến thế, nếu thật sự lên đài nói chuyện thao thao bất tuyệt nửa ngày trời, không chỉ không được lợi, ngược lại rất có thể sẽ đắc tội với đám con cháu quan lớn, đắc tội với họ thì con đường làm quan của mình cũng coi như xong rồi!
Sau khi nghĩ kỹ lại, mặt hai người bắt đầu toả ánh sáng, nếu có thể nhân cơ hội hoạt động từ thiện bán đấu giá lần này làm quen với các con cháu quan lớn, đối với con đường làm quan của mình không phải có thêm chút trợ lực sao?
Hai người họ đều là người của chốn quan trường, nghĩ lại sự được mất trong chuyện này thì rất rõ ràng, nếu chuẩn bị tốt, hiệu quả phía sau lưng so với chuyện được đăng lên đài Trung ương sẽ cao hơn rất nhiều.
Mục đích lên đài truyền hình Trung ương không ngoài chính là được các nhân vật cấp trên biết đến mình, hiện nay có biết bao nhiêu cấp cao đến, đây là điều thực tế hơn việc thuyết giảng nửa ngày trên đài.
Ninh Tài Dương cười cười nói:
- Mọi thứ chúng tôi đều theo sự sắp xếp của anh, việc này phiền anh chuẩn bị rồi, dù sao các anh là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Lục Phi Phi cười cười nhìn Ngô Hiển Dân.
Đương nhiên Ngô Hiển Dân cũng hiểu việc này, cười nói:
- Bí thư Ninh của chúng tôi đã nói thì quyết định vậy đi.
Lục Phi Phi cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, còn có một chuyện, chính là người tiếp đón những nhân vật lớn và đưa họ đến vị trí ngồi. Lần này chúng tôi cố ý tách họ ra ngồi ở các vị trí khác nhau, người ngồi cùng cũng phải rất lịch sự đấy!
Nói tới đây, trong lòng Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân nhiệt tình hẳn lên, Ninh Tài Hương dò hỏi:
- Việc này cũng nên nghiên cứu một chút?
Lục Phi Phi nói:
- Người tới đông như vậy, ai cũng muốn ngồi cùng chỗ với họ, mọi người cũng biết đấy, nếu ngồi chung bàn với họ, ít nhất cũng có thể quen mặt, nếu có thể trò chuyện với họ, có được cái nhìn tốt của họ, sự việc thăng quan phát tài liền như nước chảy thành sông rồi!
Chủ tịch thành phố Ngô Hiểu Dân là người hiểu chuyện, mỉm cười nói:
- Anh nói chút về yêu cầu của anh đi!
Lục Phi Phi cười cười nói:
- Hai người không phải là người trong nghề này, có thể không biết từng đạo lý trong chuyện này, biết được như thế nào là ngôi sao điện ảnh không? Mỗi lần họ xuất hiện đều có giá tám chín trăm ngàn, thậm chí một hai triệu, những nhân vật lớn thì họ không thể nào sánh bằng!
Lời đã được nói rõ rồi, có thể ra tiền thì có thể ngồi cùng một bàn với những nhân vật này, nếu không ra được thì để cho người có thể ra đến ngồi.
Thấy sắc mặt thay đổi của hai người, Lục Phi Phi cười nói:
- Cũng như hai anh, dù sao chúng ta cũng hợp tác với nhau, hai anh có thể không biết, một ông chủ nhỏ bán than ở tỉnh Tấn Tây biết chuyện này, mới mở miệng liền ra giá mười triệu, nhất định muốn ngồi vào bàn quan trọng nhất, mặt khác, một ông chủ tịch của công ty thành phố cũng ra giá tám triệu, bảo là muốn tranh thủ ngồi cùng bàn với Diệp Trạch Đào, hiện giờ chúng tôi cũng có chút không dễ dàng giải quyết lắm!
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân lúc đầu còn cho rằng mấy trăm ngàn là cái giá vô cùng đắt, hiện tại vừa nghe được thế hai người mới phát hiện, sự việc này có vẻ phức tạp đây. - Chủ tịch hiệp hội Lục, chúng ta đã hợp tác cũng lâu rồi, anh cho chúng tôi cái giá đi!
Ngô Hiểu Dân có chút nóng nảy.
Lục Phi Phi nhìn về phía hai người nói:
- Được, tôi sẽ nói số thực tế, một vị trí một triệu, đây là giá cả cho các anh thôi! Người khác muốn giá này cũng không có đâu!
Ninh Tài Dương cau mày nói:
- Như vậy đi, tôi cùng với ông Ngô suy nghĩ chút.
- Hai người nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi, buổi tối phải tiến hành, không ít các Chủ tịch cầm tờ cho phiếu tranh nhau tới đó!