Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 382 : Người Trẻ Tuổi Phải Giao Lưu ...
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
- Trạch Đào à, lần này vì chuyện của hai đứa nên mọi người đều đã về cả. Thanh niên các con cũng nên làm quen một chút. Phải giao lưu trao đổi nhiều mới được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vâng ạ.
Đương nhiên là hắn hiểu, lần này coi như là người nhà họ Lưu chính thức xem hắn là người một nhà. Có thể mọi người đã vội vàng chạy về. Để xem rốt cuộc là nhà họ Lưu có được mấy người tài giỏi.
Nhưng nhớ đến tình hình nhà họ Lưu mà ông Điền đã nói sơ qua, Diệp Trạch Đào phỏng chừng đám nhà họ Lưu này cũng chẳng được mấy người có thể nắm giữ được cục diện. Bằng không thì nhà họ Lưu cũng không thể trở nên suy bại như thế kia.
Nhấp một ngụm trà, Lưu Đống Lưu nói:
- Trạch Đào à, bố đã xem bản quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải đó của con rồi, làm vô cùng tốt. Bây giờ ở thủ đô vẫn còn có một số người dùng tiền bạc của cải trong nhà để không ngừng lập thành tích chính trị cho họ. Bản quy hoạch đó của con đã tốt như vậy thì nhà họ Lưu nhất định sẽ dốc thêm nhiều tiền bạc hơn nữa cho con. Con yên tâm, đã là con rể của Lưu Đống Lưu ta thì sẽ không để con phải chịu thiệt thòi đâu.
Sau khi Diệp Trạch Đào đồng ý để đứa bé trai thứ hai lấy họ Lưu thì suy nghĩ của Lưu Đống Lưu cũng thoáng hơn. Ông muốn dìu dắt sự phát triển của Diệp Trạch Đào. - Bố, mọi mặt đều tiến triển rất nhanh, dù không có tiền của nhà họ Lưu thì cũng sẽ nhanh chóng có hiệu quả thôi.
Lắc lắc đầu nói:
- Con cần phải biết, bất cứ chuyện gì cũng cần phải tìm sự giúp đỡ. Thăng chức cần giúp đỡ, có công tác kinh tế nào lại không cần đến sự hỗ trợ không. Có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ thì sự phát triển của con đõ vất vả hơn những người khác rất nhiều. Đây không phải là vấn đề năng lực mạnh yếu mà sự giúp đỡ của gia tộc là vấn đề tiết kiệm thời gian.
Khỏi phải nói, dù năng lực của Lưu Đống Lưu này có phần kém cỏi nhưng khả năng thấu hiểu về mọi phương diện thì lại rất mạnh. Những lời này khiến cho Diệp Trạch Đào cũng chỉ còn biết tán thành đồng ý thôi.
Lúc này, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến một vài người tài giỏi trong nước mà mình biết đến. Thấy họ đến một tỉnh hoặc một thành phố nào đó là có được thành tích thu hút vốn đầu tư thế này thế kia chỉ trong một thời gian ngắn, lại còn có được cả một số vốn lớn từ trung ương rót xuống nữa. Người không hiểu thì chỉ có thể nghĩ là năng lực của họ vô cùng lớn mạnh. Còn người thực sự hiểu mới biết rằng vốn dĩ là lực lượng đằng sau họ đang phát huy năng lực.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà một số con cháu của những gia tộc lớn dù năng lực kém cỏi một chút nhưng lại phát triển rất tốt.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng tin là họ có thời cơ này nọ. Nhưng không thể phủ nhận sự ủng hộ lớn mạnh của gia tộc chính là động cơ thăng tiến của họ.
- Bố, con nghe theo lời bố.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra tin tưởng Lưu Đống Lưu.
Khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, Lưu Đống Lưu nói:
- Sau này còn phải dựa vào các con!
- Tình hình của Tôn Lâm ở huyện Thảo Hải như thế nào?
Lưu Đống Lưu trầm tư một chút, đột nhiên hỏi.
Diệp Trạch Đào liền kể lại một vài sự việc của Tôn Lâm ở huyện Thảo Hải.
Gõ nhẹ nhẹ lên ghế một hồi, Lưu Đống Lưu nói:
- Dạo này đã có tin đồn, nói là Tôn Tường Quân muốn tái nhậm chức. Đối với con mà nói thì chuyện này cũng rất quan trọng, không thể sơ suất!
Cảm nhận được sự quan tâm của Lưu Đống Lưu, cách nhìn của Diệp Trạch Đào về ông ta cũng đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì cũng là bố của Lưu Mộng Y. Xem ra sắp tới ông ta sẽ giúp đỡ mình nhiều lắm đây. - Ông Điền đã nói, đối với con mà nói thì chuyện này chính là một lần để rèn luyện!
Ánh mắt chợt sáng lên. Sinh ra trong một quần thể chính trị như nhà họ Lưu này, làm sao Lưu Đống Lưu không hiểu được tầm quan trọng của những lời nói này. Những lời này nếu là người khác nói ra thì có thể chỉ là một câu nói bình thường. Nhưng từ miệng Điền Lâm Hỷ nói ra thì lại không thể không quan trọng. - Là lão Hoa nói?
- Chắc là ý của ông ta đó.
Diệp Trạch Đào nói.
Lúc này, Lưu Đống Lưu bỗng có chút lo lắng không yên. Động tác gõ lên ghế lại càng nhanh hơn.
Một lúc sau, ánh mắt Lưu Đống Lưu càng sáng hơn, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này, nhà họ Lưu sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ sự phát triển của con. Con đừng quan tâm đến chuyện này, bố sẽ nói chuyện với họ!
Lúc nãy thì nói nhà họ Lưu sẽ ủng hộ. Bây giờ lại nói là nhà họ Lưu sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ. Sự thay đổi này nằm ở chính nội dung mà Diệp Trạch Đào đã nói ra.
Ánh mắt Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào cũng trở nên quyết liệt hơn. Nếu đúng là có suy nghĩ đó thì Diệp Trạch Đào được liệt vào danh sách những nhân viên sát hạch chủ chốt rồi. Đây là một hi vọng!
Nếu Diệp Trạch Đào thành công thật, vậy thì tình hình sẽ như thế nào. Lưu Đống Lưu cứ nghĩ đến chuyện này là lại bị kích động. Chuyện tốt trong đời!
- Trạch Đào à, rất nhiều chuyện mình hiểu là được rồi. Bây giờ chuyện con phải làm chính là tập trung vào công việc. Có được sự ủng hộ thành tích chính trị hùng mạnh thì mới có động lực tiến lên phía trước!
Chuyện này dù Lưu Đống Lưu không nói thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ làm, nên gật gật đầu.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc nữa. Lưu Đống Lưu cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Nhìn đồng hồ, Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Chắc họ cũng về cả rồi. Chúng ta ra đi!
Hai người người trước kẻ sau đi ra.
Lúc ra đến phòng khách, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy ở đây đã vô cùng náo nhiệt rồi. Bố mẹ, chị cả mình ngồi ở đó nói cười với mấy người phụ nữ.
Có thể thấy được mọi người đối với bố mẹ mình rất tốt.
Nhìn lại Lưu Mộng Y ngồi bên cạnh mẹ mình, Diệp Trạch Đào càng hài lòng hơn nữa. Chắc là Lưu Mộng Y cố ý muốn đứng về phía bố mẹ mình, giúp họ một chút.
Thấy Lưu Đống Lưu và Diệp Trạch Đào đi ra, mọi người đều nhìn về phía họ.
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đều đến cả rồi sao?
Lưu Vũ Lộ cười nói:
- Bố vợ với con rể, hai người đã bí mật nói những gì vậy?
Lời nói này có ý trêu đùa, làm cho không khí bỗng trở nên vui vẻ hẳn lên.
Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Lưu Vũ Lộ. Không hổ là người đàn bà lợi hại của nhà họ Lưu. Người này đúng là rất lợi hại!
Lưu Đống Lưu đi qua nói với Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào, ngồi xuống nói chuyện.
Nói những lời này xong, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống bên cạnh Lưu Mộng Y rồi ông ta mới ngồi xuống.
Hành động này của Lưu Đống Lưu vô cùng tự nhiên. Nhưng trong mắt một vài người khôn khéo của nhà họ Lưu thì chuyện này đáng phải suy nghĩ. Lưu Đống Lưu này vẫn là người có thói kiêu ngạo. Dù là Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn mạnh cỡ nào đi nữa, ông ta chắc cũng sẽ không đối xử với Diệp Trạch Đào như thế này.
Từ hành động này của Lưu Đống Lưu đã có thể nhận ra ông ta có chút gì đó vô cùng coi trọng Diệp Trạch Đào.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện bí mật giữa Lưu Đống Lưu và Diệp Trạch Đào, mọi người đang nghĩ rốt cuộc là họ đã bàn đến vấn đề gì.
- Ông bà thông gia, đã không tiếp đón chu đáo rồi!
Lưu Đống Lưu nhìn về phía ông Diệp Hằng Thành nói.
Diệp Hằng Thành vội nói:
- Đã làm phiền ông bà thông gia!
Lưu Đống Lưu liền nói:
- Cần gì thì cứ nói với Mộng Y, Mộng Y cũng là con dâu của ông bà mà.
Lời nói này khiến cho bà Tôn Trí phương cũng vui mừng, cười nói:
- Mộng Y rất tốt. Trạch Đào nhà chúng tôi coi như là kiếp trước tu hành dữ lắm mới cưới được cô con gái tốt như thế này.
Mọi người liền cười.
Hoàng Hân cười nói:
- Trạch Đào cũng rất tốt.
Lưu Đống Lưu nói:
- Nói như vậy thì quá khen rồi. Mộng Y nhà chúng tôi có thể gả cho Trạch Đào, chuyện này chúng tôi đều rất vui.
Mọi người nói cười mấy câu. Lưu Đống Lưu liền nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y, còn không giới thiệu người trong nhà với Trạch Đào nữa!
Lưu Mộng Y cười nói với Diệp Trạch Đào :
- Lúc nãy, bố mẹ đều đã làm quen với mọi người rồi. Em cũng giới thiệu với anh một chút.
Vừa mới trải qua sự thay đổi từ một thiếu nữ thành một thiếu phụ, khí chất của Lưu Mộng Y dường như cũng đang có sự thay đổi, tỏ ra càng phong tình hơn.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Lưu Mộng Y, nhớ đến tình hình lúc cô ta làm chuyện đó với mình, trong lòng cũng chợt nóng ran lên.
- Đây là chú hai của em.
Lưu Mộng Y lần lượt giới thiệu Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng, Lưu Vũ Lộ và người nhà của họ.
Giới thiệu xong những bậc tiền bối, Lưu Mộng Y cười nói:
- Mọi người tự giới thiệu hay tôi giới thiệu đây?
Rồi nhìn về phía những người còn tương đối trẻ tuổi.
Diệp Trạch Đào đã sớm nhìn một vài người cùng vai vế với Lưu Mộng Y đó. Có vài người lớn hơn nhưng cũng có người nhỏ hơn. Hắn nhận ra, nhà họ Lưu rất có gia giáo, trước mặt bậc tiền bối, mọi người đều tỏ vẻ điềm đạm.
Nghe Lưu Mộng Y nói vậy, một cô gái liền cười nói:
- Thôi để tôi tự giới thiệu là được rồi. Anh chàng đẹp trai, bố tôi là chú hai của Mộng Y. Tôi tên là Lưu Dương. Cậu gọi tôi là chị đó!
Lưu Mộng Y không giới thiệu nữa, cười nói:
- Cô nhỏ tuổi hơn tôi, dựa vào đâu mà gọi cô là chị?
Lưu Dương lè lưỡi nói:
- Có một anh chàng đẹp trai như vậy làm em trai, vậy mới thích!
Mọi người cũng bật cười. Vợ của Lưu Đống Vũ, Thi Cầm Lệ cười nói:
- Con nhỏ này! Không trên dưới lớn nhỏ gì cả!
Lưu Vũ Lộ cười nói với mọi người:
- Sau này Trạch Đào đã là người một nhà rồi. Những người vai dưới các cháu phải giao lưu nhiều một chút mới được. Đừng để đi với nhau mà không biết đối phương là ai!
Nói đến đây, nhìn về phía người thanh niên lịch sự, đeo mắt kính nói:
- Hoành Tinh, con cũng làm việc ở huyện, sau này nên qua lại nhiều với Trạch Đào.
Người thanh niên đó cười nói:
- Đây là mẹ tôi, tôi tên Phương Hoành Tinh.
Lưu Mộng Y cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh ấy là người có năng lực, bây giờ đang nhậm chức Bí thư Huyện ủy ở huyện Toàn Sơn.
Mắt Diệp Trạch Đào cũng chợt sáng lên rồi nhìn về phía Phương Hoành Tinh.
- Còn thua Trạch Đào. Một huyện nghèo nàn mà hắn còn làm cho phát triển nhanh chóng. Tôi đang muốn tìm cơ hội học tập Trạch Đào đây.
Cái tên Phương Hoành Tinh này tỏ ra rất khiêm tốn.
Nhưng vẫn có thể nhận ra một thái độ kiêu ngạo từ con người của anh ta.
Tuy là con trai của Lưu Vũ Lộ nhưng lại không phải là người của nhà họ Lưu.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía những người trẻ tuổi khác.
Cùng với sự giới thiệu của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cũng coi như là đã quen biết hai người con trai, một người con gái của Lưu Đống Vũ. Người con gái chính là Lưu Dương, con trai có hai người, một tên là Lưu Phàm, làm Chủ tịch huyện của huyện Hư Gò. Còn một người là Lưu Tùng, làm Phó bí thư Huyện ủy huyện Kỳ Lâm. Nhìn hai người đều có vẻ linh hoạt nhưng không biết bản lĩnh như thế nào.
Hai con trai của Lưu Đống Hùng, một người tên Lưu Chính, là Phó chủ tịch huyện huyện Trường Thiên. Một người là Lưu Vỹ, là Trưởng ban tuyên truyền của huyện Lan Thủy. Hai người này ngồi ở đó cười nhìn Diệp Trạch Đào, cũng chẳng nói gì nhiều.
Thấy đã giới thiệu xong những người này, Lưu Mộng Y cười nói:
- Còn có một vài người để lần sau tập hợp lại. Hôm nay mọi người đã quen biết nhau rồi thì anh em giao lưu, qua lại nhiều với nhau một chút. Sau này ai gặp khó khăn thì cùng nhau giúp đỡ. Đây mới là thể hiện thân tình của nhà họ Lưu!
Lưu Đống Vũ cười nói với mấy đứa con của mình:
- Đừng nghĩ là các con là nhất, so với Trạch Đào kia kìa. Người ta tay trắng một mình làm nên sự nghiệp. Mấy đứa có cơ hội thì cũng đi xem thử, huyện Thảo Hải bây giờ vô cùng phát triển.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Sau này còn mong mọi người giúp đỡ nhiều.
Hai ông bà Diệp Hằng Thành thấy nhà họ Lưu như thế này thì tươi cười vui vẻ. Xem ra nhà họ Lưu đối xử với con mình cũng không đến nỗi nào!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vâng ạ.
Đương nhiên là hắn hiểu, lần này coi như là người nhà họ Lưu chính thức xem hắn là người một nhà. Có thể mọi người đã vội vàng chạy về. Để xem rốt cuộc là nhà họ Lưu có được mấy người tài giỏi.
Nhưng nhớ đến tình hình nhà họ Lưu mà ông Điền đã nói sơ qua, Diệp Trạch Đào phỏng chừng đám nhà họ Lưu này cũng chẳng được mấy người có thể nắm giữ được cục diện. Bằng không thì nhà họ Lưu cũng không thể trở nên suy bại như thế kia.
Nhấp một ngụm trà, Lưu Đống Lưu nói:
- Trạch Đào à, bố đã xem bản quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải đó của con rồi, làm vô cùng tốt. Bây giờ ở thủ đô vẫn còn có một số người dùng tiền bạc của cải trong nhà để không ngừng lập thành tích chính trị cho họ. Bản quy hoạch đó của con đã tốt như vậy thì nhà họ Lưu nhất định sẽ dốc thêm nhiều tiền bạc hơn nữa cho con. Con yên tâm, đã là con rể của Lưu Đống Lưu ta thì sẽ không để con phải chịu thiệt thòi đâu.
Sau khi Diệp Trạch Đào đồng ý để đứa bé trai thứ hai lấy họ Lưu thì suy nghĩ của Lưu Đống Lưu cũng thoáng hơn. Ông muốn dìu dắt sự phát triển của Diệp Trạch Đào. - Bố, mọi mặt đều tiến triển rất nhanh, dù không có tiền của nhà họ Lưu thì cũng sẽ nhanh chóng có hiệu quả thôi.
Lắc lắc đầu nói:
- Con cần phải biết, bất cứ chuyện gì cũng cần phải tìm sự giúp đỡ. Thăng chức cần giúp đỡ, có công tác kinh tế nào lại không cần đến sự hỗ trợ không. Có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ thì sự phát triển của con đõ vất vả hơn những người khác rất nhiều. Đây không phải là vấn đề năng lực mạnh yếu mà sự giúp đỡ của gia tộc là vấn đề tiết kiệm thời gian.
Khỏi phải nói, dù năng lực của Lưu Đống Lưu này có phần kém cỏi nhưng khả năng thấu hiểu về mọi phương diện thì lại rất mạnh. Những lời này khiến cho Diệp Trạch Đào cũng chỉ còn biết tán thành đồng ý thôi.
Lúc này, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến một vài người tài giỏi trong nước mà mình biết đến. Thấy họ đến một tỉnh hoặc một thành phố nào đó là có được thành tích thu hút vốn đầu tư thế này thế kia chỉ trong một thời gian ngắn, lại còn có được cả một số vốn lớn từ trung ương rót xuống nữa. Người không hiểu thì chỉ có thể nghĩ là năng lực của họ vô cùng lớn mạnh. Còn người thực sự hiểu mới biết rằng vốn dĩ là lực lượng đằng sau họ đang phát huy năng lực.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà một số con cháu của những gia tộc lớn dù năng lực kém cỏi một chút nhưng lại phát triển rất tốt.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng tin là họ có thời cơ này nọ. Nhưng không thể phủ nhận sự ủng hộ lớn mạnh của gia tộc chính là động cơ thăng tiến của họ.
- Bố, con nghe theo lời bố.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra tin tưởng Lưu Đống Lưu.
Khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, Lưu Đống Lưu nói:
- Sau này còn phải dựa vào các con!
- Tình hình của Tôn Lâm ở huyện Thảo Hải như thế nào?
Lưu Đống Lưu trầm tư một chút, đột nhiên hỏi.
Diệp Trạch Đào liền kể lại một vài sự việc của Tôn Lâm ở huyện Thảo Hải.
Gõ nhẹ nhẹ lên ghế một hồi, Lưu Đống Lưu nói:
- Dạo này đã có tin đồn, nói là Tôn Tường Quân muốn tái nhậm chức. Đối với con mà nói thì chuyện này cũng rất quan trọng, không thể sơ suất!
Cảm nhận được sự quan tâm của Lưu Đống Lưu, cách nhìn của Diệp Trạch Đào về ông ta cũng đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì cũng là bố của Lưu Mộng Y. Xem ra sắp tới ông ta sẽ giúp đỡ mình nhiều lắm đây. - Ông Điền đã nói, đối với con mà nói thì chuyện này chính là một lần để rèn luyện!
Ánh mắt chợt sáng lên. Sinh ra trong một quần thể chính trị như nhà họ Lưu này, làm sao Lưu Đống Lưu không hiểu được tầm quan trọng của những lời nói này. Những lời này nếu là người khác nói ra thì có thể chỉ là một câu nói bình thường. Nhưng từ miệng Điền Lâm Hỷ nói ra thì lại không thể không quan trọng. - Là lão Hoa nói?
- Chắc là ý của ông ta đó.
Diệp Trạch Đào nói.
Lúc này, Lưu Đống Lưu bỗng có chút lo lắng không yên. Động tác gõ lên ghế lại càng nhanh hơn.
Một lúc sau, ánh mắt Lưu Đống Lưu càng sáng hơn, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này, nhà họ Lưu sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ sự phát triển của con. Con đừng quan tâm đến chuyện này, bố sẽ nói chuyện với họ!
Lúc nãy thì nói nhà họ Lưu sẽ ủng hộ. Bây giờ lại nói là nhà họ Lưu sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ. Sự thay đổi này nằm ở chính nội dung mà Diệp Trạch Đào đã nói ra.
Ánh mắt Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào cũng trở nên quyết liệt hơn. Nếu đúng là có suy nghĩ đó thì Diệp Trạch Đào được liệt vào danh sách những nhân viên sát hạch chủ chốt rồi. Đây là một hi vọng!
Nếu Diệp Trạch Đào thành công thật, vậy thì tình hình sẽ như thế nào. Lưu Đống Lưu cứ nghĩ đến chuyện này là lại bị kích động. Chuyện tốt trong đời!
- Trạch Đào à, rất nhiều chuyện mình hiểu là được rồi. Bây giờ chuyện con phải làm chính là tập trung vào công việc. Có được sự ủng hộ thành tích chính trị hùng mạnh thì mới có động lực tiến lên phía trước!
Chuyện này dù Lưu Đống Lưu không nói thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ làm, nên gật gật đầu.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc nữa. Lưu Đống Lưu cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Nhìn đồng hồ, Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Chắc họ cũng về cả rồi. Chúng ta ra đi!
Hai người người trước kẻ sau đi ra.
Lúc ra đến phòng khách, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy ở đây đã vô cùng náo nhiệt rồi. Bố mẹ, chị cả mình ngồi ở đó nói cười với mấy người phụ nữ.
Có thể thấy được mọi người đối với bố mẹ mình rất tốt.
Nhìn lại Lưu Mộng Y ngồi bên cạnh mẹ mình, Diệp Trạch Đào càng hài lòng hơn nữa. Chắc là Lưu Mộng Y cố ý muốn đứng về phía bố mẹ mình, giúp họ một chút.
Thấy Lưu Đống Lưu và Diệp Trạch Đào đi ra, mọi người đều nhìn về phía họ.
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Đều đến cả rồi sao?
Lưu Vũ Lộ cười nói:
- Bố vợ với con rể, hai người đã bí mật nói những gì vậy?
Lời nói này có ý trêu đùa, làm cho không khí bỗng trở nên vui vẻ hẳn lên.
Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Lưu Vũ Lộ. Không hổ là người đàn bà lợi hại của nhà họ Lưu. Người này đúng là rất lợi hại!
Lưu Đống Lưu đi qua nói với Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào, ngồi xuống nói chuyện.
Nói những lời này xong, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống bên cạnh Lưu Mộng Y rồi ông ta mới ngồi xuống.
Hành động này của Lưu Đống Lưu vô cùng tự nhiên. Nhưng trong mắt một vài người khôn khéo của nhà họ Lưu thì chuyện này đáng phải suy nghĩ. Lưu Đống Lưu này vẫn là người có thói kiêu ngạo. Dù là Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn mạnh cỡ nào đi nữa, ông ta chắc cũng sẽ không đối xử với Diệp Trạch Đào như thế này.
Từ hành động này của Lưu Đống Lưu đã có thể nhận ra ông ta có chút gì đó vô cùng coi trọng Diệp Trạch Đào.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện bí mật giữa Lưu Đống Lưu và Diệp Trạch Đào, mọi người đang nghĩ rốt cuộc là họ đã bàn đến vấn đề gì.
- Ông bà thông gia, đã không tiếp đón chu đáo rồi!
Lưu Đống Lưu nhìn về phía ông Diệp Hằng Thành nói.
Diệp Hằng Thành vội nói:
- Đã làm phiền ông bà thông gia!
Lưu Đống Lưu liền nói:
- Cần gì thì cứ nói với Mộng Y, Mộng Y cũng là con dâu của ông bà mà.
Lời nói này khiến cho bà Tôn Trí phương cũng vui mừng, cười nói:
- Mộng Y rất tốt. Trạch Đào nhà chúng tôi coi như là kiếp trước tu hành dữ lắm mới cưới được cô con gái tốt như thế này.
Mọi người liền cười.
Hoàng Hân cười nói:
- Trạch Đào cũng rất tốt.
Lưu Đống Lưu nói:
- Nói như vậy thì quá khen rồi. Mộng Y nhà chúng tôi có thể gả cho Trạch Đào, chuyện này chúng tôi đều rất vui.
Mọi người nói cười mấy câu. Lưu Đống Lưu liền nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y, còn không giới thiệu người trong nhà với Trạch Đào nữa!
Lưu Mộng Y cười nói với Diệp Trạch Đào :
- Lúc nãy, bố mẹ đều đã làm quen với mọi người rồi. Em cũng giới thiệu với anh một chút.
Vừa mới trải qua sự thay đổi từ một thiếu nữ thành một thiếu phụ, khí chất của Lưu Mộng Y dường như cũng đang có sự thay đổi, tỏ ra càng phong tình hơn.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Lưu Mộng Y, nhớ đến tình hình lúc cô ta làm chuyện đó với mình, trong lòng cũng chợt nóng ran lên.
- Đây là chú hai của em.
Lưu Mộng Y lần lượt giới thiệu Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng, Lưu Vũ Lộ và người nhà của họ.
Giới thiệu xong những bậc tiền bối, Lưu Mộng Y cười nói:
- Mọi người tự giới thiệu hay tôi giới thiệu đây?
Rồi nhìn về phía những người còn tương đối trẻ tuổi.
Diệp Trạch Đào đã sớm nhìn một vài người cùng vai vế với Lưu Mộng Y đó. Có vài người lớn hơn nhưng cũng có người nhỏ hơn. Hắn nhận ra, nhà họ Lưu rất có gia giáo, trước mặt bậc tiền bối, mọi người đều tỏ vẻ điềm đạm.
Nghe Lưu Mộng Y nói vậy, một cô gái liền cười nói:
- Thôi để tôi tự giới thiệu là được rồi. Anh chàng đẹp trai, bố tôi là chú hai của Mộng Y. Tôi tên là Lưu Dương. Cậu gọi tôi là chị đó!
Lưu Mộng Y không giới thiệu nữa, cười nói:
- Cô nhỏ tuổi hơn tôi, dựa vào đâu mà gọi cô là chị?
Lưu Dương lè lưỡi nói:
- Có một anh chàng đẹp trai như vậy làm em trai, vậy mới thích!
Mọi người cũng bật cười. Vợ của Lưu Đống Vũ, Thi Cầm Lệ cười nói:
- Con nhỏ này! Không trên dưới lớn nhỏ gì cả!
Lưu Vũ Lộ cười nói với mọi người:
- Sau này Trạch Đào đã là người một nhà rồi. Những người vai dưới các cháu phải giao lưu nhiều một chút mới được. Đừng để đi với nhau mà không biết đối phương là ai!
Nói đến đây, nhìn về phía người thanh niên lịch sự, đeo mắt kính nói:
- Hoành Tinh, con cũng làm việc ở huyện, sau này nên qua lại nhiều với Trạch Đào.
Người thanh niên đó cười nói:
- Đây là mẹ tôi, tôi tên Phương Hoành Tinh.
Lưu Mộng Y cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh ấy là người có năng lực, bây giờ đang nhậm chức Bí thư Huyện ủy ở huyện Toàn Sơn.
Mắt Diệp Trạch Đào cũng chợt sáng lên rồi nhìn về phía Phương Hoành Tinh.
- Còn thua Trạch Đào. Một huyện nghèo nàn mà hắn còn làm cho phát triển nhanh chóng. Tôi đang muốn tìm cơ hội học tập Trạch Đào đây.
Cái tên Phương Hoành Tinh này tỏ ra rất khiêm tốn.
Nhưng vẫn có thể nhận ra một thái độ kiêu ngạo từ con người của anh ta.
Tuy là con trai của Lưu Vũ Lộ nhưng lại không phải là người của nhà họ Lưu.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía những người trẻ tuổi khác.
Cùng với sự giới thiệu của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cũng coi như là đã quen biết hai người con trai, một người con gái của Lưu Đống Vũ. Người con gái chính là Lưu Dương, con trai có hai người, một tên là Lưu Phàm, làm Chủ tịch huyện của huyện Hư Gò. Còn một người là Lưu Tùng, làm Phó bí thư Huyện ủy huyện Kỳ Lâm. Nhìn hai người đều có vẻ linh hoạt nhưng không biết bản lĩnh như thế nào.
Hai con trai của Lưu Đống Hùng, một người tên Lưu Chính, là Phó chủ tịch huyện huyện Trường Thiên. Một người là Lưu Vỹ, là Trưởng ban tuyên truyền của huyện Lan Thủy. Hai người này ngồi ở đó cười nhìn Diệp Trạch Đào, cũng chẳng nói gì nhiều.
Thấy đã giới thiệu xong những người này, Lưu Mộng Y cười nói:
- Còn có một vài người để lần sau tập hợp lại. Hôm nay mọi người đã quen biết nhau rồi thì anh em giao lưu, qua lại nhiều với nhau một chút. Sau này ai gặp khó khăn thì cùng nhau giúp đỡ. Đây mới là thể hiện thân tình của nhà họ Lưu!
Lưu Đống Vũ cười nói với mấy đứa con của mình:
- Đừng nghĩ là các con là nhất, so với Trạch Đào kia kìa. Người ta tay trắng một mình làm nên sự nghiệp. Mấy đứa có cơ hội thì cũng đi xem thử, huyện Thảo Hải bây giờ vô cùng phát triển.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Sau này còn mong mọi người giúp đỡ nhiều.
Hai ông bà Diệp Hằng Thành thấy nhà họ Lưu như thế này thì tươi cười vui vẻ. Xem ra nhà họ Lưu đối xử với con mình cũng không đến nỗi nào!