Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 383 : Cuộc Sống Của Những Đứa Con ...
Ngày đăng: 00:47 02/08/20
- Mộng Y, mấy khi anh Diệp mới tới. Em thấy, như vậy đi, chúng ta ra ngoài gặp gỡ, giao lưu một chút?
Rõ ràng Lưu Dương là một người hoạt bát, năng động. Thấy cái điệu bộ ngồi rất bó buộc, rất không tự nhiên của mọi người thì lập tức đề nghị ra ngoài ăn uống và vui chơi giải trí.
Cô ta cũng nhận ra, các vị tiền bối tỏ ra rất quan tâm, để ý đến Diệp Trạch Đào. Đúng là một cơ hội để mượn chuyện này ra ngoài vui chơi.
Lưu Vỹ đang thấp thỏm ngồi ở đó, nghe vậy thì lập tức nói:
- Hay đó, hay đó. Ý kiến này rất hay. Lâu lâu Trạch Đào mới tới một lần. Chúng ta nên giao lưu với anh ấy nhiều một chút mới phải.
Lưu Phàm nói:
- Tôi chiêu đãi cho!
Mấy người trẻ tuổi cứ như vậy mà nói khiến cho không khí bỗng náo nhiệt, sôi nổi hẳn lên.
Lưu Vũ Lộ cười nói:
- Tưởng chúng ta không biết cái suy nghĩ muốn lợi dụng cơ hội Trạch Đào đến để ra ngoài ăn chơi đó của mấy đứa à!
Lưu Dương cười nói:
- Yên tâm đi. Chúng con chỉ đẩy mạnh mối quan hệ thôi mà! Mộng Y, chị sợ là không đi được phải không. Đi phải có đôi có cặp đó!
Lưu Mộng Y chợt đỏ mặt.
Tôn Trí Phương cười nói:
- Thanh niên thì phải nên gặp gỡ, giao lưu nhiều. Mộng Y, con đừng lo cho chúng ta, cứ đi đi.
Hoàng Hân tươi cười rạng rỡ nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Được rồi, mấy người trẻ tuổi các con cứ đi chơi đi. Ở đây có chúng ta rồi. Không sao.
Quả thật là các vị tiền bối rất quan tâm, để ý đến Diệp Trạch Đào. Chuyện Diệp Trạch Đào cưới Lưu Mộng Y rõ ràng là đã khiến cho nhà họ Lưu ổn định trở lại. Từ những thông tin vừa được biết lúc nãy có thể thấy các gia tộc đã rút tay không đả kích nữa. Coi như là tạm nhẹ nhõm được một chút.
Mấy người trẻ tuổi nghe nói vậy thì vui mừng, nói cười đi ra ngoài.
Tuy nhà họ Lưu đã suy yếu nhưng vẫn còn gia giáo. Trước mặt các bậc tiền bối, mọi người đều tỏ ra vô cùng gò bó, mất tự do.
Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi chơi thôi.
Lưu Đống Lưu khua tay nói:
- Đi đi, mấy đứa chúng nó rành thủ đô lắm.
Mọi người ra khỏi phòng cười nói hi hi ha ha.
Lưu Mộng Y đi bên cạnh Diệp Trạch Đào, nói nhỏ:
- Mọi người ăn chơi quen rồi, đừng để ý họ.
- Còn khó chịu không?
Diệp Trạch Đào cũng hỏi nhỏ một câu.
Câu hỏi này khiến cho Lưu Mộng Y đỏ mặt, kéo tay Diệp Trạch Đào, véo hắn một cái rồi nói nhỏ:
- Tại anh cả đó, bị mẹ phát hiện ra rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Dù sao thì em cũng là vợ anh, sợ cái gì!
- Này, Mộng Y, hai vợ chồng trẻ thắm thiết thế kia. Có cần chúng tôi tránh đi chỗ khác, để hai người thật mật không?
Ở phía sau, Lưu Dương trêu ghẹo nói.
Cái tên Phương Hoành Tinh lúc ở trong phòng vốn rất nghiêm túc lại ôm vai Diệp Trạch Đào nói:
- Thằng em, đã nghe tên chú từ lâu rồi, một người rất lợi hại. Đang muốn học hỏi kình nghiệm của chú đây!
Lưu Chính cười nói:
- Hoành Tinh, anh nói vậy là không đúng rồi!
Lưu Dương nói:
- Sao lại không đúng, tôi đã nghe nói về Diệp Trạch Đào từ lâu rồi. Nhìn anh Diệp người ta kia kìa, không những đẹp trai mà làm việc cũng không thua kém gì ai. Đã nhanh chóng đưa một xã Xuân Trúc nghèo nàn phát triển đi lên. Tôi cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của anh ta đây.
Lưu Chính liền cười lớn:
- Nói như vậy lại càng không đúng. Chuyện học hỏi kinh nghiệm của Diệp Trạch Đào thì chỉ có Mộng Y làm thôi. Nếu mấy người cũng muốn làm thì còn phải đợi Mộng Y đồng ý mới được!
Mọi người sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra ý của Lưu Chính. Anh ta cố ý đổi chữ “kinh” thành chữ “tinh”. Đổi như vậy khiến cho những lời nói này trở nên rất mờ ám. - Ngươi chết nè!
Lưu Dương đá một cái.
Lưu Chính cười to, nhanh chóng tránh qua một bên.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra lúc ở trong phòng những người này đều là giả bộ. Ai cũng hoạt bát, sôi nổi cả!
Ra đến bên ngoài, thấy toàn là xe con mấy triệu tệ. Đám thanh niên mỗi người lên một chiếc, rồi phóng xe chạy đi.
Nhìn thấy những chiếc xe hạng sang đó, ở một khía cạnh nào đó Diệp Trạch Đào đã hiểu được cuộc sống xa xỉ của những người nhà họ Lưu này.
Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào vào xe của cô ta. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn xe của mọi người, Lưu Mộng Y nói:
- Họ đều là người có tiền.
- Gia tài của nhà họ Lưu bọn em cực lớn mà!
- Nhà họ Lưu có không ít sản nghiệp. Từ trước tới giờ đều do mẹ của Lưu Dương, bà ấy nắm giữ. Bây giờ cũng đã chia một phần cho em rồi.
- Chú hai của em chắc là người cố vấn của nhà họ Lưu đúng không?
Lưu Mộng Y cười nói:
- Cũng không phải là cố vấn gì, chỉ là lời nói có trọng lượng chút thôi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ về tình hình của nhà họ Lưu. Như vậy thì xem ra nhà họ Lưu cũng là một gia đình chiếm hữu lợi ích. Chẳng trách mọi người nhận ra nhà họ Lưu không ổn thì tranh nhau công kích. Mục đích này rất rõ ràng, đó là muốn phân chia lợi ích của nhà họ Lưu.
Diệp Trạch Đào đã hiểu thêm được phần nào nguyên nhân vì sao Điền Lâm Hỷ thấy nhà họ Lưu không ổn mà vẫn khuyến khích mình cưới Lưu Mộng Y. Xem ra ông ấy đã nhìn ra được gia tài khổng lồ của nhà họ Lưu rồi!
Suy nghĩ một lúc thì xe đã chạy đến một nơi có vẻ bề ngoài bình thường.
Từng chiếc xe đều chạy về phía tầng hầm.
Nhìn thấy tòa nhà có vẻ cũ kỹ, quê mùa, Diệp Trạch Đào hơi nghi ngờ.
Từ nãy giờ Lưu Mộng Y luôn để ý Diệp Trạch Đào nên rõ ràng là cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, liền cười nói:
- Đừng nhìn cái vẻ bên ngoài. Ở thủ đô có rất nhiều chỗ nhìn bề ngoài chẳng ra sao cả nhưng bên trong đều là những câu lạc bộ cao cấp cả. Anh vào bên trong thì biết.
Lúc xe ở cửa, Lưu Mộng Y đưa ra một tấm thẻ víp. Anh chàng bảo vệ quét thẻ xong thì cho xe của Lưu Mộng Y vào.
Lúc này Diệp Trạch Đào thấy phía sau cũng có mấy chiếc xe hạng sang chạy đến. Hình như là có không ít các cô gái ngồi ở trong xe. Cũng lấy thẻ ra quét và xe của mọi người cũng chạy vào.
Đây là một tầng hầm rất lớn. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì dừng lại.
Nhìn ở bên ngoài, ánh đèn chiếu sáng như ban ngày. Toàn bộ khung cảnh ở bên trong được bố trí giống như đi vào một vùng đất có phong cảnh tươi đẹp của miền nam. Cây cối hoa lá xanh tươi khiến cho nơi đây không hề có bất cứ cảm giác nào là đang ở tầng hầm cả.
Rất nhiều nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đã tiến lên phía trước.
Lần đầu tiên đến nơi như thế này nên Diệp Trạch Đào đầy hiếu kỳ, không ngừng nhìn ngắm xung quanh.
Lúc này thấy một vài chiếc xe bóng loáng ở phía sau cũng dừng lại. Rất nhiều nam nữ xinh đẹp bước từ trên xe xuống.
Nhìn vào đám người, Diệp Trạch Đào chợt sửng sốt. Thấy hình như người phụ nữ xinh đẹp trong số đó chính là một nữ diễn viên rất nổi tiếng trên truyền hình dạo gần đây.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn những người đó, Lưu Mộng Y cười nói:
- Đều là những người của giới nghệ thuật. Có người đến đây để tìm cơ hội. Anh đừng nghĩ nơi này không bắt mắt, hấp dẫn. Người đến đây toàn là người có chức có quyền cả. Họ phải tốn một khoản rất lớn mới vào được đây đó.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Đặc trưng của Trung Quốc chính là quyền là trên hết. Chẳng trách những người trong làng giải trí này cũng đến đây để tìm cơ hội.
Đám người nhà họ Lưu bước ra từ mấy chiếc xe ở phía trước rồi mọi người liền tới một chỗ.
Lưu Chính thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mấy chiếc xe ở phía sau đó thì bĩu môi nói:
- Chẳng phải chỉ là mấy chiếc xe tồi tàn thôi sao. Nếu không phải là nhà không cho phép thì ông đây lái đâu có lái chiếc xe tồi tàn như thế này!
Lúc này Diệp Trạch Đào chỉ có thể thầm lắc đầu. Dĩ nhiên là cũng có tâm lý so bì và bị lóa mắt bởi sự giàu có. Lúc nghĩ đến tình hình của huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, mỗi chiếc xe ở đây thôi là đã đủ để xây dựng một ngôi trường khang trang sạch đẹp cho vùng nghèo khó của huyện Thảo Hải rồi.
Nhưng, ở vào hoàn cảnh như thế này, Diệp Trạch Đào cũng không thể đem chuyện này ra mà nói được, chỉ có thể cười cười.
- Tùng Thiếu gia, Tùng thiếu gia!
Lúc này, chỉ thấy một người trung niên to béo, tóc phía sau thắt bím lao ra từ trong đoàn xe hạng sang kia, hét về phía Lưu Tùng.
Lưu Tùng đang đi thì nghe thấy tiếng gọi này. Thấy lão mập đó thì cười nói:
- Tổng giám đốc Trương. Hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy?
Lão mập đó bỗng nói với vẻ mặt đau khổ:
- Tùng Thiếu gia, cậu nói vậy thật xấu hổ quá. Tôi mà là Tổng giám đốc gì chứ, tổng cơm thì còn được. Không làm ăn được gì nên dẫn mọi người đến đây tìm vài cơ hội!
Lúc nói chuyện, lão mập này liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào và mọi người.
Thấy những người này, ánh mắt của lão mập lộ vẻ rạng rỡ.
Lúc này Lưu Tùng cũng cảm thấy có chút thể diện, liếc nhìn đám trai thanh gái lịch đó rồi cười nói với mọi người:
- Trương Phong, người này, lăn lộn rất cừ trong giới nghệ thuật. Nắm trong tay rất nhiều ngôi sao lớn.
Nói đến đây liền nhìn về phía đám nam nữ xinh đẹp kia nói:
- Trương Phong, như vậy đi, gọi người của anh lại hết đây đi, chúng ta cùng vui vẻ.
Mắt của Trương Phong lại càng sáng hơn, vội nói:
- Cảm ơn Tùng thiếu gia!
Thấy Trương Phong đi tập hợp những người ông ta dẫn tới, Lưu Tùng nói:
- Trạch Đào, Tên Trương Phong này còn có một vài cửa ở thủ đô. Làm quen một chút, sau này lúc nào cần dùng đến, ông ta vẫn có thể ra mặt.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con đường của Tùng thiếu gia rộng mà!
Lưu Tùng liền cười nói:
- Tùng Thiếu gia cái khỉ gì. Trước mặt họ chúng ta còn là người quan trọng. Bây giờ không bằng trước kia rồi. Nhà họ Lưu chúng ta đã bại đi phần nào rồi. Sau này anh Diệp còn phải giúp đỡ nhiều nhiều.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi là người nên nói những lời này mới đúng.
Lưu Tùng chợt nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y là người hiểu tôi nhất. Tuy là một Phó chủ tịch huyện nhưng lại chẳng dễ làm ăn gì. Cái nơi quỷ quái đó, các cán bộ ở huyện thành phố luồn lách ghê lắm, không dễ lăn lộn như ở thủ đô. Tôi còn muốn về thủ đô sống cho thoải mái! Cậu thì lại khác, có tiền đồ rất lớn đó!
Lúc này, tên Trương Phong đó đã dẫn đám trai gái đến. Có thể là nghe Trương Phong giới thiệu nên Diệp Trạch Đào cảm thấy ánh mắt của những người này đều như sáng lên.
Nhìn thấy thái độ như thế của những người này, Diệp Trạch Đào đột nhiên có cảm giác sau này không còn muốn xem phim nữa. Trong phim ảnh, những người này tao nhã, thuần khiết là vậy. Vậy mà đến đây, đối mặt với sự giàu sang quyền quý thì lại tỏ thái độ khác.
Lưu Mộng Y kéo chặt lấy Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào, chúng ta vào trong đi.
Cảm nhận được sự ghen tuông của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười thầm một tiếng rồi nắm lấy tay Lưu Mộng Y đi vào trong.
Thông qua những điều nhỏ nhặt này, Diệp Trạch Đào cũng coi như là thấy được cuộc sống của lớp con cháu nhà quyền thế. Đối với dân thường mà nói, họ căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng ra được cách sống của bọn chúng.
Nghĩ đến chuyện áp lực rất lớn của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào biết, cái áp lực này đương nhiên rất lớn. Đã quen với cách sống như thế này rồi nên nếu nhà họ Lưu sụp đổ sẽ là một tai họa đối với họ!
Con đường mình phải đi còn rất dài!
Diệp Trạch Đào càng trở nên hăng hái, nhiệt tình trên con đường làm quan hơn nữa. Không phải là vì muốn được sống một cuộc sống như vậy mà là trong lòng có một khát vọng muốn đánh đổ cái chế độ không công bằng này.
Rõ ràng Lưu Dương là một người hoạt bát, năng động. Thấy cái điệu bộ ngồi rất bó buộc, rất không tự nhiên của mọi người thì lập tức đề nghị ra ngoài ăn uống và vui chơi giải trí.
Cô ta cũng nhận ra, các vị tiền bối tỏ ra rất quan tâm, để ý đến Diệp Trạch Đào. Đúng là một cơ hội để mượn chuyện này ra ngoài vui chơi.
Lưu Vỹ đang thấp thỏm ngồi ở đó, nghe vậy thì lập tức nói:
- Hay đó, hay đó. Ý kiến này rất hay. Lâu lâu Trạch Đào mới tới một lần. Chúng ta nên giao lưu với anh ấy nhiều một chút mới phải.
Lưu Phàm nói:
- Tôi chiêu đãi cho!
Mấy người trẻ tuổi cứ như vậy mà nói khiến cho không khí bỗng náo nhiệt, sôi nổi hẳn lên.
Lưu Vũ Lộ cười nói:
- Tưởng chúng ta không biết cái suy nghĩ muốn lợi dụng cơ hội Trạch Đào đến để ra ngoài ăn chơi đó của mấy đứa à!
Lưu Dương cười nói:
- Yên tâm đi. Chúng con chỉ đẩy mạnh mối quan hệ thôi mà! Mộng Y, chị sợ là không đi được phải không. Đi phải có đôi có cặp đó!
Lưu Mộng Y chợt đỏ mặt.
Tôn Trí Phương cười nói:
- Thanh niên thì phải nên gặp gỡ, giao lưu nhiều. Mộng Y, con đừng lo cho chúng ta, cứ đi đi.
Hoàng Hân tươi cười rạng rỡ nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Được rồi, mấy người trẻ tuổi các con cứ đi chơi đi. Ở đây có chúng ta rồi. Không sao.
Quả thật là các vị tiền bối rất quan tâm, để ý đến Diệp Trạch Đào. Chuyện Diệp Trạch Đào cưới Lưu Mộng Y rõ ràng là đã khiến cho nhà họ Lưu ổn định trở lại. Từ những thông tin vừa được biết lúc nãy có thể thấy các gia tộc đã rút tay không đả kích nữa. Coi như là tạm nhẹ nhõm được một chút.
Mấy người trẻ tuổi nghe nói vậy thì vui mừng, nói cười đi ra ngoài.
Tuy nhà họ Lưu đã suy yếu nhưng vẫn còn gia giáo. Trước mặt các bậc tiền bối, mọi người đều tỏ ra vô cùng gò bó, mất tự do.
Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi chơi thôi.
Lưu Đống Lưu khua tay nói:
- Đi đi, mấy đứa chúng nó rành thủ đô lắm.
Mọi người ra khỏi phòng cười nói hi hi ha ha.
Lưu Mộng Y đi bên cạnh Diệp Trạch Đào, nói nhỏ:
- Mọi người ăn chơi quen rồi, đừng để ý họ.
- Còn khó chịu không?
Diệp Trạch Đào cũng hỏi nhỏ một câu.
Câu hỏi này khiến cho Lưu Mộng Y đỏ mặt, kéo tay Diệp Trạch Đào, véo hắn một cái rồi nói nhỏ:
- Tại anh cả đó, bị mẹ phát hiện ra rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Dù sao thì em cũng là vợ anh, sợ cái gì!
- Này, Mộng Y, hai vợ chồng trẻ thắm thiết thế kia. Có cần chúng tôi tránh đi chỗ khác, để hai người thật mật không?
Ở phía sau, Lưu Dương trêu ghẹo nói.
Cái tên Phương Hoành Tinh lúc ở trong phòng vốn rất nghiêm túc lại ôm vai Diệp Trạch Đào nói:
- Thằng em, đã nghe tên chú từ lâu rồi, một người rất lợi hại. Đang muốn học hỏi kình nghiệm của chú đây!
Lưu Chính cười nói:
- Hoành Tinh, anh nói vậy là không đúng rồi!
Lưu Dương nói:
- Sao lại không đúng, tôi đã nghe nói về Diệp Trạch Đào từ lâu rồi. Nhìn anh Diệp người ta kia kìa, không những đẹp trai mà làm việc cũng không thua kém gì ai. Đã nhanh chóng đưa một xã Xuân Trúc nghèo nàn phát triển đi lên. Tôi cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của anh ta đây.
Lưu Chính liền cười lớn:
- Nói như vậy lại càng không đúng. Chuyện học hỏi kinh nghiệm của Diệp Trạch Đào thì chỉ có Mộng Y làm thôi. Nếu mấy người cũng muốn làm thì còn phải đợi Mộng Y đồng ý mới được!
Mọi người sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra ý của Lưu Chính. Anh ta cố ý đổi chữ “kinh” thành chữ “tinh”. Đổi như vậy khiến cho những lời nói này trở nên rất mờ ám. - Ngươi chết nè!
Lưu Dương đá một cái.
Lưu Chính cười to, nhanh chóng tránh qua một bên.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra lúc ở trong phòng những người này đều là giả bộ. Ai cũng hoạt bát, sôi nổi cả!
Ra đến bên ngoài, thấy toàn là xe con mấy triệu tệ. Đám thanh niên mỗi người lên một chiếc, rồi phóng xe chạy đi.
Nhìn thấy những chiếc xe hạng sang đó, ở một khía cạnh nào đó Diệp Trạch Đào đã hiểu được cuộc sống xa xỉ của những người nhà họ Lưu này.
Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào vào xe của cô ta. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn xe của mọi người, Lưu Mộng Y nói:
- Họ đều là người có tiền.
- Gia tài của nhà họ Lưu bọn em cực lớn mà!
- Nhà họ Lưu có không ít sản nghiệp. Từ trước tới giờ đều do mẹ của Lưu Dương, bà ấy nắm giữ. Bây giờ cũng đã chia một phần cho em rồi.
- Chú hai của em chắc là người cố vấn của nhà họ Lưu đúng không?
Lưu Mộng Y cười nói:
- Cũng không phải là cố vấn gì, chỉ là lời nói có trọng lượng chút thôi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ về tình hình của nhà họ Lưu. Như vậy thì xem ra nhà họ Lưu cũng là một gia đình chiếm hữu lợi ích. Chẳng trách mọi người nhận ra nhà họ Lưu không ổn thì tranh nhau công kích. Mục đích này rất rõ ràng, đó là muốn phân chia lợi ích của nhà họ Lưu.
Diệp Trạch Đào đã hiểu thêm được phần nào nguyên nhân vì sao Điền Lâm Hỷ thấy nhà họ Lưu không ổn mà vẫn khuyến khích mình cưới Lưu Mộng Y. Xem ra ông ấy đã nhìn ra được gia tài khổng lồ của nhà họ Lưu rồi!
Suy nghĩ một lúc thì xe đã chạy đến một nơi có vẻ bề ngoài bình thường.
Từng chiếc xe đều chạy về phía tầng hầm.
Nhìn thấy tòa nhà có vẻ cũ kỹ, quê mùa, Diệp Trạch Đào hơi nghi ngờ.
Từ nãy giờ Lưu Mộng Y luôn để ý Diệp Trạch Đào nên rõ ràng là cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, liền cười nói:
- Đừng nhìn cái vẻ bên ngoài. Ở thủ đô có rất nhiều chỗ nhìn bề ngoài chẳng ra sao cả nhưng bên trong đều là những câu lạc bộ cao cấp cả. Anh vào bên trong thì biết.
Lúc xe ở cửa, Lưu Mộng Y đưa ra một tấm thẻ víp. Anh chàng bảo vệ quét thẻ xong thì cho xe của Lưu Mộng Y vào.
Lúc này Diệp Trạch Đào thấy phía sau cũng có mấy chiếc xe hạng sang chạy đến. Hình như là có không ít các cô gái ngồi ở trong xe. Cũng lấy thẻ ra quét và xe của mọi người cũng chạy vào.
Đây là một tầng hầm rất lớn. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì dừng lại.
Nhìn ở bên ngoài, ánh đèn chiếu sáng như ban ngày. Toàn bộ khung cảnh ở bên trong được bố trí giống như đi vào một vùng đất có phong cảnh tươi đẹp của miền nam. Cây cối hoa lá xanh tươi khiến cho nơi đây không hề có bất cứ cảm giác nào là đang ở tầng hầm cả.
Rất nhiều nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đã tiến lên phía trước.
Lần đầu tiên đến nơi như thế này nên Diệp Trạch Đào đầy hiếu kỳ, không ngừng nhìn ngắm xung quanh.
Lúc này thấy một vài chiếc xe bóng loáng ở phía sau cũng dừng lại. Rất nhiều nam nữ xinh đẹp bước từ trên xe xuống.
Nhìn vào đám người, Diệp Trạch Đào chợt sửng sốt. Thấy hình như người phụ nữ xinh đẹp trong số đó chính là một nữ diễn viên rất nổi tiếng trên truyền hình dạo gần đây.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn những người đó, Lưu Mộng Y cười nói:
- Đều là những người của giới nghệ thuật. Có người đến đây để tìm cơ hội. Anh đừng nghĩ nơi này không bắt mắt, hấp dẫn. Người đến đây toàn là người có chức có quyền cả. Họ phải tốn một khoản rất lớn mới vào được đây đó.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Đặc trưng của Trung Quốc chính là quyền là trên hết. Chẳng trách những người trong làng giải trí này cũng đến đây để tìm cơ hội.
Đám người nhà họ Lưu bước ra từ mấy chiếc xe ở phía trước rồi mọi người liền tới một chỗ.
Lưu Chính thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mấy chiếc xe ở phía sau đó thì bĩu môi nói:
- Chẳng phải chỉ là mấy chiếc xe tồi tàn thôi sao. Nếu không phải là nhà không cho phép thì ông đây lái đâu có lái chiếc xe tồi tàn như thế này!
Lúc này Diệp Trạch Đào chỉ có thể thầm lắc đầu. Dĩ nhiên là cũng có tâm lý so bì và bị lóa mắt bởi sự giàu có. Lúc nghĩ đến tình hình của huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, mỗi chiếc xe ở đây thôi là đã đủ để xây dựng một ngôi trường khang trang sạch đẹp cho vùng nghèo khó của huyện Thảo Hải rồi.
Nhưng, ở vào hoàn cảnh như thế này, Diệp Trạch Đào cũng không thể đem chuyện này ra mà nói được, chỉ có thể cười cười.
- Tùng Thiếu gia, Tùng thiếu gia!
Lúc này, chỉ thấy một người trung niên to béo, tóc phía sau thắt bím lao ra từ trong đoàn xe hạng sang kia, hét về phía Lưu Tùng.
Lưu Tùng đang đi thì nghe thấy tiếng gọi này. Thấy lão mập đó thì cười nói:
- Tổng giám đốc Trương. Hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy?
Lão mập đó bỗng nói với vẻ mặt đau khổ:
- Tùng Thiếu gia, cậu nói vậy thật xấu hổ quá. Tôi mà là Tổng giám đốc gì chứ, tổng cơm thì còn được. Không làm ăn được gì nên dẫn mọi người đến đây tìm vài cơ hội!
Lúc nói chuyện, lão mập này liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào và mọi người.
Thấy những người này, ánh mắt của lão mập lộ vẻ rạng rỡ.
Lúc này Lưu Tùng cũng cảm thấy có chút thể diện, liếc nhìn đám trai thanh gái lịch đó rồi cười nói với mọi người:
- Trương Phong, người này, lăn lộn rất cừ trong giới nghệ thuật. Nắm trong tay rất nhiều ngôi sao lớn.
Nói đến đây liền nhìn về phía đám nam nữ xinh đẹp kia nói:
- Trương Phong, như vậy đi, gọi người của anh lại hết đây đi, chúng ta cùng vui vẻ.
Mắt của Trương Phong lại càng sáng hơn, vội nói:
- Cảm ơn Tùng thiếu gia!
Thấy Trương Phong đi tập hợp những người ông ta dẫn tới, Lưu Tùng nói:
- Trạch Đào, Tên Trương Phong này còn có một vài cửa ở thủ đô. Làm quen một chút, sau này lúc nào cần dùng đến, ông ta vẫn có thể ra mặt.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con đường của Tùng thiếu gia rộng mà!
Lưu Tùng liền cười nói:
- Tùng Thiếu gia cái khỉ gì. Trước mặt họ chúng ta còn là người quan trọng. Bây giờ không bằng trước kia rồi. Nhà họ Lưu chúng ta đã bại đi phần nào rồi. Sau này anh Diệp còn phải giúp đỡ nhiều nhiều.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi là người nên nói những lời này mới đúng.
Lưu Tùng chợt nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y là người hiểu tôi nhất. Tuy là một Phó chủ tịch huyện nhưng lại chẳng dễ làm ăn gì. Cái nơi quỷ quái đó, các cán bộ ở huyện thành phố luồn lách ghê lắm, không dễ lăn lộn như ở thủ đô. Tôi còn muốn về thủ đô sống cho thoải mái! Cậu thì lại khác, có tiền đồ rất lớn đó!
Lúc này, tên Trương Phong đó đã dẫn đám trai gái đến. Có thể là nghe Trương Phong giới thiệu nên Diệp Trạch Đào cảm thấy ánh mắt của những người này đều như sáng lên.
Nhìn thấy thái độ như thế của những người này, Diệp Trạch Đào đột nhiên có cảm giác sau này không còn muốn xem phim nữa. Trong phim ảnh, những người này tao nhã, thuần khiết là vậy. Vậy mà đến đây, đối mặt với sự giàu sang quyền quý thì lại tỏ thái độ khác.
Lưu Mộng Y kéo chặt lấy Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào, chúng ta vào trong đi.
Cảm nhận được sự ghen tuông của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười thầm một tiếng rồi nắm lấy tay Lưu Mộng Y đi vào trong.
Thông qua những điều nhỏ nhặt này, Diệp Trạch Đào cũng coi như là thấy được cuộc sống của lớp con cháu nhà quyền thế. Đối với dân thường mà nói, họ căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng ra được cách sống của bọn chúng.
Nghĩ đến chuyện áp lực rất lớn của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào biết, cái áp lực này đương nhiên rất lớn. Đã quen với cách sống như thế này rồi nên nếu nhà họ Lưu sụp đổ sẽ là một tai họa đối với họ!
Con đường mình phải đi còn rất dài!
Diệp Trạch Đào càng trở nên hăng hái, nhiệt tình trên con đường làm quan hơn nữa. Không phải là vì muốn được sống một cuộc sống như vậy mà là trong lòng có một khát vọng muốn đánh đổ cái chế độ không công bằng này.