Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 956 : Không Vui Bỏ Về
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
Lời nói cũng đã nói đến mức này rồi, Diệp Trạch Đào dường như đã bộc lộ rất rõ ý muốn đối đầu với Vu Chi Hán.
Mọi người vốn dĩ đều nhìn ra được điều này, trong cuộc họp hôm nay bất kể có thế nào cũng phải bằng mọi cách moi móc được chút ít lợi ích cho bản thân từ Giáp Hà kia, cũng đã nghĩ đến lợi thế của Diệp Trạch Đào cho dù là ông to bà lớn, nhưng cũng phải để ý tới ý kiến của các uỷ viên thường vụ, có thể, kết quả hiện tại hoàn toàn khác, Diệp Trạch Đào phải tỏ rõ thái độ của mình trước tiên, sau đó là sắp xếp để đưa Bí thư Hạo Vũ và Dương Thăng Hải vào.
Giờ phải làm sao?
Nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào và Vu Chi Hán đối đầu với nhau, mọi người liền nhìn về phía Vu Chi Hán.
Vu Chi Hán có thế nào cũng không ngờ là Diệp Trạch Đào lại dám một mình đối đầu với các ủy viên thường vụ ngay tại cuộc họp này, bất giác lặng cả người đi.
Hai mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vu Chi Hán biết rằng, nếu như hôm nay không lấn át được Diệp Trạch Đào, thì mọi việc mà bản thân cần làm đều đi vào ngõ cụt. - Đồng chí tiểu Diệp, ý của đồng chí là việc ở Giáp Hà không thể tiến hành được sao? Chẳng lẽ đồng chí không còn cần sự ủng hộ của Thành uỷ thành phố Lan Phong nữa?
Câu này quả thật lợi hại, chỉ một câu nói đã làm cho một Diệp Trạch Đào đang đứng đầu chủ nghĩa lật đổ buộc phải chùn lại.
Các ủy viên thường vụ còn lại sau khi thấy sự việc đang diễn ra trước mắt, ai cũng đều than thầm trong lòng.
Diệp Trạch Đào nhìn Vu Chi Hán, cười nói :
- Nếu như Bí thư Vu đã nói như vậy, hay là mời cấp trên của tổ chức đến điều tra chỉ đạo một chút vậy!
Rõ ràng có ý không phục cách quản lý của Vu Chi Hán.
Mắt Quan Bạch Viêm chợt lóe lên, trong lòng thầm cảm phục Diệp Trạch Đào mạnh mẽ và cứng rắn đang ngồi trước mặt.
Nếu như là những Phó chủ tịch thành phố khác, khi gặp phải sự công kích như thế này từ Vu Chi Hán, bao giờ cũng phải có chiến lược sẵn từ trước, ăn nói luôn phải mềm dẻo, tuy vậy, Diệp Trạch Đào còn chả thèm nói tránh câu nào, ngược lại còn bốp chát thẳng thừng chả kiêng nể gì cả, còn có ý mới cấp trên xuống phân xử.
Mất mặt.
Lần này thì quả thật là quá mất mặt rồi!
Cho dù Vu Chi Hán báo cáo thế nào về việc này cho cấp trên, thì chuyện này cũng đủ chỉ rõ cho tất cả thấy rằng hệ thống nhân sự ở Lan Phong không đoàn kết, một Bí thư Thành ủy nếu không thể đảm bảo sự đoàn kết ở khâu nhân sự, đây là tiêu chuẩn quan trọng nhất trong việc sát hạch năng lực. Ngay cả đến cấp dưới cũng không quản lý được thì cũng đã là chuyện lớn rồi.
Các ủy viên thường vụ cũng đã nghĩ đến kết cục này, gần đây Vu Chi Hán rất hay xuất hiện trên các kênh truyền thông. Trong tình hình như vậy, Vu Chi Hán mở cuộc họp thì coi như đã chấp nhận đánh một canh bạc, cược rằng Diệp Trạch Đào không hề có chút kinh nghiệm gì về chính quyền hành chính, chỉ cần tụ họp các Uỷ viên thường vụ lại cùng nhau chống lại, Diệp Trạch Đào bắt buộc phải nghe theo, rồi từ đó loại bỏ hết ưu thế của Diệp Trạch Đào, tuy nhiên, xét vào tình hình hiện nay, xem ra tay Diệp Trạch Đào sớm đã biết rõ từng đường đi nước bước, đã ra tay trước chiếm được ưu thế từ tay mình, không để cho bất cứ ai cướp lấy cơ hội, sau đó tìm thời cơ làm mất mặt Vu Chi Hán, ghi bàn quyết định, xác lập được vị trí của hắn. - Diệp Trạch Đào, thái độ gì vậy?
Vu Chi Hán đã không còn bình tĩnh, hoàn toàn không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ phản ứng như vậy.
- Thái độ của tôi vẫn rất chừng mực, tôi đến đây là muốn hỏi Bí thư Vu, từ sau khi tôi đến làm việc ở khu kinh tế mới Giáp Hà này, nhân sự bên các anh cử qua mới thấy chút khó khăn đã tỏ rõ ý thoái thác. Tôi sẽ không nhắc tới sự giúp đỡ không đủ, khi mà tôi đang phải tìm mọi cách để xây dựng và phát triển khu này, anh lại lôi kéo bao nhiêu lãnh đạo và phóng viên đến để bóc mẽ tôi, thậm chí còn nói sẽ cách chức tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy, tôi thật không hiểu nổi. Thân là một Bí thư thành ủy, anh không chú ý đoàn kết mọi người lại với nhau phấn đấu, ngược lại còn tìm cớ để mọi người đấu đá công kích lẫn nhau, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi hiện giờ là Ủy viên thường vụ, xưa nay không làm chuyện mờ ám, xin thay mặt mọi người hỏi Bí thư Vu rằng, lẽ nào anh không mong muốn khu kinh tế mới Giáp Hà này phát triển đi lên hay sao?
Nghe Diệp Trạch Đào chất vấn, các ủy viên còn lại cũng cảm thấy căng thẳng không thở nổi, tay Diệp Trạch Đào này quả thật lợi hại!
Vu Chi Hán nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào, lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói :
- Điều mà tôi nghĩ thì không cần phải nói ra, mọi người đều có thể hiểu rõ, đây là cuộc họp ủy viên thường vụ, khu kinh tế mới Giáp Hà giờ đang thuộc quản lý của thành phố Lan Phong, mọi chuyện đều phải nghe theo lãnh đão cấp trên ở Lan Phong mà tiến hành, tôi thấy về chuyện này, những vị ngồi ở đây đều đã thống nhất, cho nên, khu kinh tế mới Giáp Hà phải phát triển thế nào, phát triển từ đâu, không thể do một ai đó quyết định, mà tất cả phải cùng nhau bàn bạc thảo luận cùng làm, tôi nghĩ những lời tôi nói đều đúng phải không?
Nói vậy, Vu Chi Hán quay ra nhìn về phía những ủy viên đang ngồi đây.
Hồ Khâm Nghĩa vội nói :
- Tôi cho rằng Bí thư Vu nói đúng, tất cả công việc chúng ta làm đều phải theo ý kiến lãnh đạo của Thành Ủy, việc phát triển của khu kinh tế Giáp Hà cũng không phải ngoại lệ, trước mắt có không ít các xí nghiệp đang để mắt đến tỉnh Cam Ninh và thành phố Lan Phong, mong muốn đến đầu tư phát triển ở khu Giáp Hà này, đây là điều đáng mừng, chúng ta nên nhất trí ủng hộ, tôi nghĩ rằng, những ủy viên ngồi đây cũng không thể xem nhẹ, phải tích cực đầu tư tâm sức, không thể để đồng chí Diệp Trạch Đào một mình gánh vác trọng trách lớn như vậy, mỗi người chúng ta chia nhau quản lý một khu vực, như thế mới là giúp khu kinh tế mới Giáp Hà ngày càng phát triển!
Quả nhiên là muốn chia mỗi người một miếng!
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn Hồ Khâm Nghĩa, nói :
- Theo tôi được biết, khu kinh tế mới Giáp Hà hiện đang thuộc quản lý của Bí thư Dương bên Tỉnh uỷ, việc này mọi người không bàn nữa, có nói nữa cũng không thể làm được gì.
Chỉ một câu đã chặn đứng lời nói của Hồ Khâm Nghĩa.
Trưởng ban Phạm Bảo Thư đã thấy rõ sự lợi hại của Diệp Trạch Đào, biết mình đã đến lúc phải lên tiếng, nhưng bản thân là cấp dưới của Vu Chi Hán, không thể làm trái ý của Vu Chi Hán, liền nói : - Chủ tịch thành phố Diệp, câu này của ngài có chỗ không đúng rồi, khu kinh tế mới Giáp Hà đang trên đà đi lên, rất cần càng nhiều càng tốt cán bộ chung tay chung sức, việc nhân sự không đầy đủ, hay là đến tìm bí thư Dương vậy?
Tay Phạm Bảo Thư này nói năng rất điềm đạm, nhưng cũng nói đến cái cần nói.
Khu kinh tế Giáp Hà quả thật là cần không ít cán bộ công nhân viên chức, tuy vậy, Diệp Trạch Đào cũng không thể đồng ý cho bất cứ ai cũng có thể tham gia vào, đặc biệt là khi đã biết các ủy viên thường vụ hôm nay đều muốn tạo ra một lỗ hổng để cài người của họ vào. - Trưởng ban Phạm nói rất có lý, để khu kinh tế mới Giáp Hà đi tới bước phát triển tiếp theo, cần thiết phải bổ sung thêm rất nhiều nhân lực, tuy nhiên, trên con đường phát triển của khu Giáp Hà, chúng ta phải trọng về chất lượng chứ không phải về số lượng, không thể để bất cứ ai cũng được nhận vào, về chuyện này, chúng tôi đã báo cáo lên Bí thư Dương rồi, Bí thư Dương yêu cầu chúng tôi phải cực kỳ cẩn trọng trong dự án này, vì vậy, đồng chí phó chủ nhiệm Cố Minh Trung đã yêu cầu một bản dự thảo rõ ràng về quy trình xét duyệt nhân sự, và sau khi xem bản dự thảo của tôi, Bí thư Dương đã hoàn toàn đồng ý.
Rốt cuộc vẫn không muốn cho người ở Thành ủy nhúng tay vào.
Tay Diệp Trạch Đào xem ra sẽ giữ thật sạch khu kinh tế Giáp Hà này, cho đến cùng.
Quan Bạch Viêm trước giờ không nói năng gì, nên đã nhận ra rằng, Diệp Trạch Đào đã tính kỹ từng nước đi, mang Bí thư Hạo Vũ và Dương Thăng Hải ra làm bình phong, triệt tiêu hầu hết uy thế của Vu Chi Hán, còn về vấn đề nhân sự chỗ Phạm Bảo Thư, hắn chắc chắn biết rất rõ, kể cả mấy tay bên ban tổ chức Thành ủy muốn nhúng tay vào, trước nhất vẫn phải có được sự đồng ý của Bí thư Dương trên tỉnh ủy, sau đó còn phải thông qua thảo luận của ban quản lý kế hoạch Giáp Hà, qua từng ấy công đoạn như thế, khả năng để có một chân trong dự án này càng ngày càng ít đi.
Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ trở thành một khu kinh tế mở, rất hoan nghênh mọi người đến đây đầu tư mở rộng, về mặt thu hút nhân tài, khu kinh tế này sẽ cần không ít cách thức để vận hành, sau này khu kinh tế phát triển theo hướng nào, đều cần sự cố gắng của tất cả các ủy viên có mặt ở đây, bây giờ chúng ta cứ cùng nhau nghiên cứu bàn bạc đã!
Ồ!
Những lời vừa nói của Diệp Trạch Đào, mọi người đều đã hiểu, không phải là Diệp Trạch Đào muốn một mình ăn cả, không chia sẻ cho ai, mà chính là không muốn công khai ở đây ! - Diệp Trạch Đào, Giáp Hà là khu kinh tế mới của cả nước ta, chứ không phải khu kinh tế của tư nhân, cậu nói như vậy chẳng lẽ muốn biến Giáp Hà này thành cái chợ của các anh sao?
Vu Chi Hán chờ mãi mới bắt được một thời cơ, hẵng giọng hét lên thật lớn.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vu Chi Hán nói rằng :
- Bí thư Vu, Giáp Hà là khu kinh tế mới của cả nước, việc này mọi người đều biết rõ, anh đâu cần phải úp mũ tôi chuyện này? Chẳng lẽ đó là sở trường của bí thư sao? Về điều tôi vừa nói, tôi hy vọng mọi người cực kỳ bình tĩnh cùng tôi bàn bạc, lẽ nào đến ngay cả việc cùng ngồi bàn bạc thảo luận mà đồng chí cũng không cho phép hay sao? Nếu quả thật là thế, xem ra tôi phải phản ánh lên cấp trên rồi!
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói với Quan Bạch Viêm :
- Chủ tịch thành phố Quan, ông là lãnh đạo ở đây, tôi hy vọng ông có thể đứng ở giữa, lấy lợi ích của khu kinh tế mới Giáp Hà để lên trên hết, khu Giáp Hà của chúng ta rốt cuộc ở đâu cũng có sai phạm, năm lần bảy lượt đều bị Bí thư Vu phê bình, nếu như thế thật, tôi thấy chẳng thể tiếp tục cuộc họp ủy viên thường vụ này được nữa, nếu như Bí thư Vu có ý kiến gì về tôi, tôi thì mới tới thành phố Lan Phong này, chỉ biết ở trên thành ủy phân công gì thì làm theo nấy, cuộc họp này tôi thấy tôi không thể tiếp tục tham dự được nữa rồi !
Nói xong câu đó, Diệp Trạch Đào gật đầu chào các ủy viên thường vụ trong phòng họp, thu dọn giấy tờ, kéo ghế và đi ra khỏi phòng.
A !
Không ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại mạnh mẽ như vậy, chẳng ai nghĩ rằng Diệp Trạch Đào lại bỏ dở cả cuộc họp.
Đi thật rồi à?
Khi thấy Diệp Trạch Đào điềm nhiên rời khỏi phòng họp, tất cả mọi người đều căng thẳng ra mặt.
Hôm nay vốn Vu Chi Hán chủ trì cuộc họp, mục đích là cô lập Diệp Trạch Đào để dễ bề hạ hắn, từ đó ép Diệp Trạch Đào phải đồng ý một số điều kiện, sau đó thì mới phân chia được món hời sắp được rót xuống khu Giáp Hà này.
Mọi người cũng đã hiểu ra lí do, tranh thủ lúc còn có thể áp chế được Diệp Trạch Đào, có thể nhanh chóng đưa ra nghị quyết ngay trong cuộc họp, kể cả có đợi đến lúc chỗ Dương Thăng Hải biết được rồi muốn ngăn lại, thì cũng có thể dùng quyền của ban tổ chức để tiếp tục, tin rằng với sự ăn ý của các bên cùng hành động, Dương Thăng Hải không còn cách nào phản đối.
Ai ngờ đâu được sự việc lại thành ra thế này, mọi người chưa kịp trở tay, đành phải đưa ra ý kiến là có nên xử lý Diệp Trạch Đào hay không? Việc này dù gì cũng là vấn đề liên quan đến bên thành ủy thành phố Lan Phong, Diệp Trạch Đào vừa mới có công lớn, muốn xử lý thì chỉ còn cách âm thầm lặng lẽ mà làm, bề ngoài phải tỏ ra không hề ủng hộ, nhỡ đâu hở tý gì ra ngoài dư luận, chẳng may mất đi một cái ô dù từ trên lãnh đạo, sau này không có ông to bà lớn nào che chở cho, tuy Vu Chi Hán là lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng cái ghế đấy ngồi không được bao lâu, vì căn bản ông ta không được việc, hơn nữa, đứng sau Diệp Trạch Đào còn có ông bí thư Hạo Vũ ở đâu đấy.
Làm sao bây giờ ?
Bó tay rồi!
Mọi người vốn dĩ đều nhìn ra được điều này, trong cuộc họp hôm nay bất kể có thế nào cũng phải bằng mọi cách moi móc được chút ít lợi ích cho bản thân từ Giáp Hà kia, cũng đã nghĩ đến lợi thế của Diệp Trạch Đào cho dù là ông to bà lớn, nhưng cũng phải để ý tới ý kiến của các uỷ viên thường vụ, có thể, kết quả hiện tại hoàn toàn khác, Diệp Trạch Đào phải tỏ rõ thái độ của mình trước tiên, sau đó là sắp xếp để đưa Bí thư Hạo Vũ và Dương Thăng Hải vào.
Giờ phải làm sao?
Nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào và Vu Chi Hán đối đầu với nhau, mọi người liền nhìn về phía Vu Chi Hán.
Vu Chi Hán có thế nào cũng không ngờ là Diệp Trạch Đào lại dám một mình đối đầu với các ủy viên thường vụ ngay tại cuộc họp này, bất giác lặng cả người đi.
Hai mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Vu Chi Hán biết rằng, nếu như hôm nay không lấn át được Diệp Trạch Đào, thì mọi việc mà bản thân cần làm đều đi vào ngõ cụt. - Đồng chí tiểu Diệp, ý của đồng chí là việc ở Giáp Hà không thể tiến hành được sao? Chẳng lẽ đồng chí không còn cần sự ủng hộ của Thành uỷ thành phố Lan Phong nữa?
Câu này quả thật lợi hại, chỉ một câu nói đã làm cho một Diệp Trạch Đào đang đứng đầu chủ nghĩa lật đổ buộc phải chùn lại.
Các ủy viên thường vụ còn lại sau khi thấy sự việc đang diễn ra trước mắt, ai cũng đều than thầm trong lòng.
Diệp Trạch Đào nhìn Vu Chi Hán, cười nói :
- Nếu như Bí thư Vu đã nói như vậy, hay là mời cấp trên của tổ chức đến điều tra chỉ đạo một chút vậy!
Rõ ràng có ý không phục cách quản lý của Vu Chi Hán.
Mắt Quan Bạch Viêm chợt lóe lên, trong lòng thầm cảm phục Diệp Trạch Đào mạnh mẽ và cứng rắn đang ngồi trước mặt.
Nếu như là những Phó chủ tịch thành phố khác, khi gặp phải sự công kích như thế này từ Vu Chi Hán, bao giờ cũng phải có chiến lược sẵn từ trước, ăn nói luôn phải mềm dẻo, tuy vậy, Diệp Trạch Đào còn chả thèm nói tránh câu nào, ngược lại còn bốp chát thẳng thừng chả kiêng nể gì cả, còn có ý mới cấp trên xuống phân xử.
Mất mặt.
Lần này thì quả thật là quá mất mặt rồi!
Cho dù Vu Chi Hán báo cáo thế nào về việc này cho cấp trên, thì chuyện này cũng đủ chỉ rõ cho tất cả thấy rằng hệ thống nhân sự ở Lan Phong không đoàn kết, một Bí thư Thành ủy nếu không thể đảm bảo sự đoàn kết ở khâu nhân sự, đây là tiêu chuẩn quan trọng nhất trong việc sát hạch năng lực. Ngay cả đến cấp dưới cũng không quản lý được thì cũng đã là chuyện lớn rồi.
Các ủy viên thường vụ cũng đã nghĩ đến kết cục này, gần đây Vu Chi Hán rất hay xuất hiện trên các kênh truyền thông. Trong tình hình như vậy, Vu Chi Hán mở cuộc họp thì coi như đã chấp nhận đánh một canh bạc, cược rằng Diệp Trạch Đào không hề có chút kinh nghiệm gì về chính quyền hành chính, chỉ cần tụ họp các Uỷ viên thường vụ lại cùng nhau chống lại, Diệp Trạch Đào bắt buộc phải nghe theo, rồi từ đó loại bỏ hết ưu thế của Diệp Trạch Đào, tuy nhiên, xét vào tình hình hiện nay, xem ra tay Diệp Trạch Đào sớm đã biết rõ từng đường đi nước bước, đã ra tay trước chiếm được ưu thế từ tay mình, không để cho bất cứ ai cướp lấy cơ hội, sau đó tìm thời cơ làm mất mặt Vu Chi Hán, ghi bàn quyết định, xác lập được vị trí của hắn. - Diệp Trạch Đào, thái độ gì vậy?
Vu Chi Hán đã không còn bình tĩnh, hoàn toàn không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ phản ứng như vậy.
- Thái độ của tôi vẫn rất chừng mực, tôi đến đây là muốn hỏi Bí thư Vu, từ sau khi tôi đến làm việc ở khu kinh tế mới Giáp Hà này, nhân sự bên các anh cử qua mới thấy chút khó khăn đã tỏ rõ ý thoái thác. Tôi sẽ không nhắc tới sự giúp đỡ không đủ, khi mà tôi đang phải tìm mọi cách để xây dựng và phát triển khu này, anh lại lôi kéo bao nhiêu lãnh đạo và phóng viên đến để bóc mẽ tôi, thậm chí còn nói sẽ cách chức tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy, tôi thật không hiểu nổi. Thân là một Bí thư thành ủy, anh không chú ý đoàn kết mọi người lại với nhau phấn đấu, ngược lại còn tìm cớ để mọi người đấu đá công kích lẫn nhau, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi hiện giờ là Ủy viên thường vụ, xưa nay không làm chuyện mờ ám, xin thay mặt mọi người hỏi Bí thư Vu rằng, lẽ nào anh không mong muốn khu kinh tế mới Giáp Hà này phát triển đi lên hay sao?
Nghe Diệp Trạch Đào chất vấn, các ủy viên còn lại cũng cảm thấy căng thẳng không thở nổi, tay Diệp Trạch Đào này quả thật lợi hại!
Vu Chi Hán nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào, lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói :
- Điều mà tôi nghĩ thì không cần phải nói ra, mọi người đều có thể hiểu rõ, đây là cuộc họp ủy viên thường vụ, khu kinh tế mới Giáp Hà giờ đang thuộc quản lý của thành phố Lan Phong, mọi chuyện đều phải nghe theo lãnh đão cấp trên ở Lan Phong mà tiến hành, tôi thấy về chuyện này, những vị ngồi ở đây đều đã thống nhất, cho nên, khu kinh tế mới Giáp Hà phải phát triển thế nào, phát triển từ đâu, không thể do một ai đó quyết định, mà tất cả phải cùng nhau bàn bạc thảo luận cùng làm, tôi nghĩ những lời tôi nói đều đúng phải không?
Nói vậy, Vu Chi Hán quay ra nhìn về phía những ủy viên đang ngồi đây.
Hồ Khâm Nghĩa vội nói :
- Tôi cho rằng Bí thư Vu nói đúng, tất cả công việc chúng ta làm đều phải theo ý kiến lãnh đạo của Thành Ủy, việc phát triển của khu kinh tế Giáp Hà cũng không phải ngoại lệ, trước mắt có không ít các xí nghiệp đang để mắt đến tỉnh Cam Ninh và thành phố Lan Phong, mong muốn đến đầu tư phát triển ở khu Giáp Hà này, đây là điều đáng mừng, chúng ta nên nhất trí ủng hộ, tôi nghĩ rằng, những ủy viên ngồi đây cũng không thể xem nhẹ, phải tích cực đầu tư tâm sức, không thể để đồng chí Diệp Trạch Đào một mình gánh vác trọng trách lớn như vậy, mỗi người chúng ta chia nhau quản lý một khu vực, như thế mới là giúp khu kinh tế mới Giáp Hà ngày càng phát triển!
Quả nhiên là muốn chia mỗi người một miếng!
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn Hồ Khâm Nghĩa, nói :
- Theo tôi được biết, khu kinh tế mới Giáp Hà hiện đang thuộc quản lý của Bí thư Dương bên Tỉnh uỷ, việc này mọi người không bàn nữa, có nói nữa cũng không thể làm được gì.
Chỉ một câu đã chặn đứng lời nói của Hồ Khâm Nghĩa.
Trưởng ban Phạm Bảo Thư đã thấy rõ sự lợi hại của Diệp Trạch Đào, biết mình đã đến lúc phải lên tiếng, nhưng bản thân là cấp dưới của Vu Chi Hán, không thể làm trái ý của Vu Chi Hán, liền nói : - Chủ tịch thành phố Diệp, câu này của ngài có chỗ không đúng rồi, khu kinh tế mới Giáp Hà đang trên đà đi lên, rất cần càng nhiều càng tốt cán bộ chung tay chung sức, việc nhân sự không đầy đủ, hay là đến tìm bí thư Dương vậy?
Tay Phạm Bảo Thư này nói năng rất điềm đạm, nhưng cũng nói đến cái cần nói.
Khu kinh tế Giáp Hà quả thật là cần không ít cán bộ công nhân viên chức, tuy vậy, Diệp Trạch Đào cũng không thể đồng ý cho bất cứ ai cũng có thể tham gia vào, đặc biệt là khi đã biết các ủy viên thường vụ hôm nay đều muốn tạo ra một lỗ hổng để cài người của họ vào. - Trưởng ban Phạm nói rất có lý, để khu kinh tế mới Giáp Hà đi tới bước phát triển tiếp theo, cần thiết phải bổ sung thêm rất nhiều nhân lực, tuy nhiên, trên con đường phát triển của khu Giáp Hà, chúng ta phải trọng về chất lượng chứ không phải về số lượng, không thể để bất cứ ai cũng được nhận vào, về chuyện này, chúng tôi đã báo cáo lên Bí thư Dương rồi, Bí thư Dương yêu cầu chúng tôi phải cực kỳ cẩn trọng trong dự án này, vì vậy, đồng chí phó chủ nhiệm Cố Minh Trung đã yêu cầu một bản dự thảo rõ ràng về quy trình xét duyệt nhân sự, và sau khi xem bản dự thảo của tôi, Bí thư Dương đã hoàn toàn đồng ý.
Rốt cuộc vẫn không muốn cho người ở Thành ủy nhúng tay vào.
Tay Diệp Trạch Đào xem ra sẽ giữ thật sạch khu kinh tế Giáp Hà này, cho đến cùng.
Quan Bạch Viêm trước giờ không nói năng gì, nên đã nhận ra rằng, Diệp Trạch Đào đã tính kỹ từng nước đi, mang Bí thư Hạo Vũ và Dương Thăng Hải ra làm bình phong, triệt tiêu hầu hết uy thế của Vu Chi Hán, còn về vấn đề nhân sự chỗ Phạm Bảo Thư, hắn chắc chắn biết rất rõ, kể cả mấy tay bên ban tổ chức Thành ủy muốn nhúng tay vào, trước nhất vẫn phải có được sự đồng ý của Bí thư Dương trên tỉnh ủy, sau đó còn phải thông qua thảo luận của ban quản lý kế hoạch Giáp Hà, qua từng ấy công đoạn như thế, khả năng để có một chân trong dự án này càng ngày càng ít đi.
Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ trở thành một khu kinh tế mở, rất hoan nghênh mọi người đến đây đầu tư mở rộng, về mặt thu hút nhân tài, khu kinh tế này sẽ cần không ít cách thức để vận hành, sau này khu kinh tế phát triển theo hướng nào, đều cần sự cố gắng của tất cả các ủy viên có mặt ở đây, bây giờ chúng ta cứ cùng nhau nghiên cứu bàn bạc đã!
Ồ!
Những lời vừa nói của Diệp Trạch Đào, mọi người đều đã hiểu, không phải là Diệp Trạch Đào muốn một mình ăn cả, không chia sẻ cho ai, mà chính là không muốn công khai ở đây ! - Diệp Trạch Đào, Giáp Hà là khu kinh tế mới của cả nước ta, chứ không phải khu kinh tế của tư nhân, cậu nói như vậy chẳng lẽ muốn biến Giáp Hà này thành cái chợ của các anh sao?
Vu Chi Hán chờ mãi mới bắt được một thời cơ, hẵng giọng hét lên thật lớn.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vu Chi Hán nói rằng :
- Bí thư Vu, Giáp Hà là khu kinh tế mới của cả nước, việc này mọi người đều biết rõ, anh đâu cần phải úp mũ tôi chuyện này? Chẳng lẽ đó là sở trường của bí thư sao? Về điều tôi vừa nói, tôi hy vọng mọi người cực kỳ bình tĩnh cùng tôi bàn bạc, lẽ nào đến ngay cả việc cùng ngồi bàn bạc thảo luận mà đồng chí cũng không cho phép hay sao? Nếu quả thật là thế, xem ra tôi phải phản ánh lên cấp trên rồi!
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nói với Quan Bạch Viêm :
- Chủ tịch thành phố Quan, ông là lãnh đạo ở đây, tôi hy vọng ông có thể đứng ở giữa, lấy lợi ích của khu kinh tế mới Giáp Hà để lên trên hết, khu Giáp Hà của chúng ta rốt cuộc ở đâu cũng có sai phạm, năm lần bảy lượt đều bị Bí thư Vu phê bình, nếu như thế thật, tôi thấy chẳng thể tiếp tục cuộc họp ủy viên thường vụ này được nữa, nếu như Bí thư Vu có ý kiến gì về tôi, tôi thì mới tới thành phố Lan Phong này, chỉ biết ở trên thành ủy phân công gì thì làm theo nấy, cuộc họp này tôi thấy tôi không thể tiếp tục tham dự được nữa rồi !
Nói xong câu đó, Diệp Trạch Đào gật đầu chào các ủy viên thường vụ trong phòng họp, thu dọn giấy tờ, kéo ghế và đi ra khỏi phòng.
A !
Không ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại mạnh mẽ như vậy, chẳng ai nghĩ rằng Diệp Trạch Đào lại bỏ dở cả cuộc họp.
Đi thật rồi à?
Khi thấy Diệp Trạch Đào điềm nhiên rời khỏi phòng họp, tất cả mọi người đều căng thẳng ra mặt.
Hôm nay vốn Vu Chi Hán chủ trì cuộc họp, mục đích là cô lập Diệp Trạch Đào để dễ bề hạ hắn, từ đó ép Diệp Trạch Đào phải đồng ý một số điều kiện, sau đó thì mới phân chia được món hời sắp được rót xuống khu Giáp Hà này.
Mọi người cũng đã hiểu ra lí do, tranh thủ lúc còn có thể áp chế được Diệp Trạch Đào, có thể nhanh chóng đưa ra nghị quyết ngay trong cuộc họp, kể cả có đợi đến lúc chỗ Dương Thăng Hải biết được rồi muốn ngăn lại, thì cũng có thể dùng quyền của ban tổ chức để tiếp tục, tin rằng với sự ăn ý của các bên cùng hành động, Dương Thăng Hải không còn cách nào phản đối.
Ai ngờ đâu được sự việc lại thành ra thế này, mọi người chưa kịp trở tay, đành phải đưa ra ý kiến là có nên xử lý Diệp Trạch Đào hay không? Việc này dù gì cũng là vấn đề liên quan đến bên thành ủy thành phố Lan Phong, Diệp Trạch Đào vừa mới có công lớn, muốn xử lý thì chỉ còn cách âm thầm lặng lẽ mà làm, bề ngoài phải tỏ ra không hề ủng hộ, nhỡ đâu hở tý gì ra ngoài dư luận, chẳng may mất đi một cái ô dù từ trên lãnh đạo, sau này không có ông to bà lớn nào che chở cho, tuy Vu Chi Hán là lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng cái ghế đấy ngồi không được bao lâu, vì căn bản ông ta không được việc, hơn nữa, đứng sau Diệp Trạch Đào còn có ông bí thư Hạo Vũ ở đâu đấy.
Làm sao bây giờ ?
Bó tay rồi!