Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 957 : Buông Lỏng
Ngày đăng: 00:54 02/08/20
Bộp một phát, Vu Chi Hán đấm một cái lên mặt bàn, khiến cho mấy tách trà nảy hết cả lên.
Vu Chi Hán có nghĩ đến đâu cũng không ngờ rằng Diệp Trạch Đào sẽ vuốt mặt mà không nể mũi như vậy, dám bỏ dở cả cuộc họp mà bỏ đi như vậy.
Vố này đánh quá đau vào thẳng mặt Vu Chi Hán.
Nhìn mặt Vu Chi Hán hầm hầm như thế, mọi người ai nấy đều phải thay đổi nét mặt.
- Thật không thể chịu được, bây giờ lập tức biểu quyết, bất kể thế nào cũng phải hất cẳng được tên Diệp Trạch Đào!
Hồ Khâm Nghĩa lớn tiếng nói sau khi trầm ngâm một lúc.
Vốn là thân tín gần nhất của Vu Chi Hán, Hồ Khâm Nghĩa vô cùng bức xúc với thái độ vừa rồi của Diệp Trạch Đào.
Đáng tiếc vào lúc này chả có ai ùa theo anh ta.
Quan Bạch Viêm lưỡng lự một lúc rồi mới nói với Vu Chi Hán :
- Hôm nay mọi người có chút bất đồng với nhau, chúng ta hôm nay cứ giải tán đã, hôm khác lại mở cuộc họp khác vậy?
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng mà tỏ rõ ý anh ta không muốn tiếp tục nữa.
Phó bí thư Ngũ Giải khẽ gật đầu nói :
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Quan, hiện giờ mọi người đang chưa thống nhất, trước tiên nên bàn bạc lại với nhau, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nếu mở tiếp cuộc họp vào lần sau.
Lấy ý kiến từ phía dưới!
Tất cả mọi người đều lắc đầu, Vu Chi Hán lấy đâu ra thời gian mà làm chuyện đó.
Cuộc họp lần này nếu không thể hạ bệ được Diệp Trạch Đào, uy tín của Vu Chi Hán đã bị giảm sút nặng nề, như vậy là coi như ở Lan Phong này Diệp Trạch Đào đã có uy hơn hẳn rồi !
Vu Chi Hán bây giờ đang nói với giới truyền thông là anh ta đang gặp chuyện không may, hơn nữa Giáp Hà lại là khu kinh tế mới mà trung ương đang muốn phát triển, Vu Chi Hán đã phát biểu bao nhiêu câu không hay ho gì rồi. Phản ứng của dư luận rất lớn, chả lẽ trên Trung ương lại bỏ qua cơ hội này?
Rõ ràng, việc Vu Chi Hán bị hạ bệ chỉ là vấn đề thời gian, trước mắt anh ta chỉ tranh thủ thời gian trong lúc chưa bị xuống cấp, tận dụng chức quyền tại vị để thay đổi một vài vị trí cần thiết.
Tiếc là, không ngờ Vu Chi Hán lại đụng phải một nhân vật đầy quyền lực như Diệp Trạch Đào. Về cơ bản là không thể áp chế được Diệp Trạch Đào.
Hay là tìm trợ giúp từ Tỉnh ủy?
Chẳng cần nhắc tới một Dương Thăng Hải nào đấy ở tỉnh đang chờ gây sự, mọi người ở đây đều hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, tất cả đều muốn phân chia lợi ích ở khu Giáp Hà này. Nếu như ngấm ngầm mà làm thì có vẻ cũng được, nói huỵch toẹt ra thì đúng là không nghe nổi một câu, chẳng may để lọt ra báo chí chút ít gì. Sẽ càng có nhiều người bị liên lụy.
Có nhiều chuyện không thể để lên mặt báo!
Nhìn nhìn Vu Chi Hán, lại nhìn về phía Quan Bạch Viêm và Ngũ Giải, mọi người hiểu ra một ít vấn đề.
Nếu như Vu Chi Hán bị gián chức, có thể lên tiếp vị là Quan Bạch Viêm, người tiếp vị trí của Quan Bạch Viêm cũng rất có thể là Ngũ Giải, địa vị hấp dẫn trước mặt như vậy, hai người bọn họ là người hi vọng Vu Chi Hán ngã xuống nhất!
Lợi quá còn gì!
Thấy rõ thái độ của hai người bọn họ, mọi người đều biết Vu Cành Hán sắp sửa toi rồi, xem ra cuộc họp hôm này giải tán ở đây thật rồi.
Thành phố Lan Phong vốn vững chắc như thế cuối cùng cũng bị chia rẽ ra rồi!
Đây là chuyện mà mọi người không hề ngờ rằng nó sẽ xảy ra.
Cứ nghĩ đến biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn của Diệp Trạch Đào ngày hôm nay, mọi người sẽ hiểu ngay được. Tay Diệp Trạch Đào kia đã dựng cờ tỏ rõ ý gây chiến, ngay sau đây khu Giáp Hà này sẽ trở thành một chiến trường, bất cứ ai muốn nhăm nhe tấn công đều phải thấy rõ sự thất bại của Vu Chi Hán.
Diệp Trạch Đào này cũng chả phải loại người lươn lẹo!
Sắp thay đổi hết rồi! Cái bộ máy ở Lan Phong này sắp có thay đổi lớn rồi!
Vu Chi Hán vẫn muốn nói thêm gì đấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Quan Bạch Viêm và Ngũ Giải, mặt anh ta lại biến sắc. Hai mắt nhìn về phía Quan Bạch Viêm, thấy Quan Bạch Viêm kia đang chăm chú viết lách gì gì đấy, rồi lại nhìn về chỗ Ngũ Giải, thấy Ngũ Giải chỉ trầm ngâm nhìn vào tách trà trước mặt, như là trong đấy có bí mật gì vậy.
Có vẻ như hai người này sẽ không tiếp tục trên từng cây số với mình nữa rồi.
Khẽ thở dài một cái, Vu Chi Hán lần đầu tiên tự thấy mình đã già. Phát hiện là bản thân không còn cách nào để nắm giữ được Thành ủy Lan Phong nữa rồi.
Trước kia còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hai con người này đối với mình tỏ ra rất tôn kính, giờ thấy mình đã mất thế rồi, liền trở mặt ngay!
Cách nghĩ của cả hai Vu Chi Hán thừa biết, đương nhiên là biết.
- Thưa các đồng chí, thành phố Lan Phong từ trước đến này đều rất yên bình, cũng là do chúng ra luôn đồng lòng đoàn kết, nếu như Lan Phong này có thay đổi gì, thật khó biết trước hậu quả đấy!
Vu Chi Hán vẫn muốn nhắc khéo hai người kia.
Tiếc là giờ Quan Bạch Viêm đã hiểu thông suốt rồi, bất kể kết quả có như thế nào, Vu Chi Hán chắc chắn sẽ bị hạ bệ, rồi khi mà tình hình chưa đâu vào đâu, ở thế trung lập là tốt nhất, tuyệt đối không được vội vàng.
Ngũ Giải cũng đang nghĩ như vậy, cứ ngồi im không nói năng gì.
Vu Chi Hán nhìn về phía Trưởng ban tổ chức Phạm Bảo Thư.
Điều khiến Vu Chi Hán không ngờ đến lúc này chính là Phạm Bảo Thư dường như đang nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, không hề thấy được ánh mắt của ông.
Hết rồi!
Vu Chi Hán biết rằng, Phạm Bảo Thư cũng đã có cách nghĩ của riêng mình về kết cục của chuyện này.
Tay Trưởng ban tổ chức trước giờ đều nghe theo ý kiến của mình, tuy là không phải cùng một hệ chính thống, nhưng dù gì cũng là đồng minh, ngờ đâu trong lúc dầu sôi lửa bỏng ông ta lại hai lòng như vậy.
Thấy không còn ai ủng hộ mình nữa, Vu Chi Hán vô cùng thất vọng, bản thân mình biết trước là ai cũng sẽ có suy nghĩ của riêng mình khi có lợi ích trước mắt, cũng vẫn cứ phải xem trọng việc này, không ngờ đến thời khắc quan trọng lại bị dụ dỗ bởi lợi ích của việc mình bị hạ bệ. - Giải tán cuộc họp!
Một câu nói với vẻ rất thất vọng, Vu Chi Hán đứng dậy bước ra bên ngoài.
Bấy giờ các ủy viên thường vụ khác không lập tức đứng dậy rời đi như trước, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía Quan Bạch Viêm.
Quan Bạch Viêm sau khi thấy Vu Chi Hán đã đi khỏi, rồi thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, trong lòng có chút giật mình, nhưng cảm giác được làm trung tâm thế, làm cho anh ta thấy khá dễ chịu. - Đi thôi!
Quan Bạch Viêm nói một tiếng, cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thấy Quan Bạch Viêm đi khỏi, lúc ấy mọi người mới lần lượt đứng dậy.
Tất cả đều không nói câu nào, cứ lặng lẽ từ từ rời khỏi phòng họp.
Cuộc họp thường vụ hôm nay thật làm cho người ta phải giật mình, hình ảnh tay Diệp Trạch Đào mạnh mẽ cứng rắn kia, mọi người vẫn còn ấn tượng rất rõ, mọi người biết rằng, nếu như có một Diệp Trạch Đào như thế ở đây, thì cái thành phố Lan Phong này sẽ không vận hành theo quỹ đạo như trước nữa, ngay sau đây Lan Phong sẽ phát triển như thế nào, còn phải chờ vào sự thống nhất của mọi người, cùng nhau tìm ra cách thức tốt nhất.
Sau khi rời cuộc họp, Diệp Trạch Đào ngay lập tức đi đến khách sạn nơi Trần Hỉ Toàn đang ở, Dương Thăng Hải cũng đang ở đó, mặc dù trong cuộc họp Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cứng rắn, song nội dung cuộc họp vẫn phải thông báo cho Dương Thăng Hải mới được.
Diệp Trạch Đào dường như rất hay đến đây, vừa mới thấy Diệp Trạch Đào tới, thư kí của Dương Thăng Hải đã tươi cười nói :
- Bí thư Dương đang ở trong phòng.
Diệp Trạch Đào bước vào trong phòng, thấy Dương Thăng Hải đang ngồi xem một chồng tài liệu.
- Trạch Đào sao? Chỗ các anh không phải đang họp ủy viên thường vụ sao? Họp xong rồi à?
Dương Thăng Hải cười hỏi.
- Bí thư Dương, tôi muốn nói một chút với ông về nội dung cuộc họp hôm nay.
Chỉ về chiếc ghế sô pha đối diện bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Giờ đây Diệp Trạch Đào rất quan trọng đối với Dương Thăng Hải, là quân át chủ bài quyết định thắng thua ở tỉnh Cam Ninh này, Dương Thăng Hải sớm đã vô cùng coi trọng Diệp Trạch Đào. - Cậu nói đi.
Đợi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Dương Thăng Hải mới tựa vào ghế bảo Diệp Trạch Đào bắt đầu nói.
Diệp Trạch Đào liền kể một mạch toàn bộ những gì xảy ra ở cuộc họp cho Dương Thăng Hải nghe.
Dương Thăng Hải cũng là một người rất tinh tường, nghe xong liền lập tức hiểu ngay vấn đề, tay Vu Chi Hán kia vốn là định thông qua cuộc họp để áp chế Diệp Trạch Đào, từ đó để đưa ra quyết định có lợi cho chúng, nếu như lúc ấy Diệp Trạch Đào không làm căng, thì có lẽ hiện giờ chúng đã dựa thế gây ra không ít chuyện rồi.
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu khen Diệp Trạch Đào, thầm nghĩ ở thời điểm then chốt mà vẫn xử lý rất chuẩn xác, Diệp Trạch Đào này quả rất có tài.
- Cậu làm tốt lắm, cán bộ Đảng viên chúng ta phải như vậy, tuyệt đối không được nể sợ cường quyền.
Dương Thăng Hải nói vậy cũng khiến Diệp Trạch Đào yên tâm hơn, nói :
- Bí thư Dương, dưới sự lãnh đạo của ông, khu kinh tế Giáp Hà đã có bước phát triển rất lớn, ở thời điểm quan trọng thế này, tuyệt đối không được phạm sai lầm.
Dương Thăng Hải gật đầu nói :
- Cậu nói đúng, từ trên tới dưới mọi người đều rất xem trọng khu kinh tế mới Giáp Hà, bất kể thế nào cũng không được phạm sai lầm, về mặt này cậu phải làm thật chặt, lúc cần làm căng thì phải thật căng.
Nói đến đây, chỉ tay về phía đống tài liệu trên bàn, Dương Thăng Hải nói thêm:
- Mục đích của tất cả công việc, tóm lại vẫn phải là hiệu quả!
Diệp Trạch Đào biết Dương Thăng Hải vì nóng lòng kí giấy tờ, bèn nói :
- Chuyện này không khó, tôi định làm lớn thêm một chút nữa, ngoài khu công nghiệp lúa gạo ra, thì phải liên hệ lại một lần, lần này phải đem hết hạng mục của vài khu công nghiệp ở đây xử lý thật gọn, ông thấy thế nào?
Dương Thăng Hải đương nhiên là muốn vậy, nếu mọi chuyện diễn biến giống như vậy, quyền lực của mình ở tỉnh này sẽ càng ngày càng lớn.
Suy nghĩ một lát, Dương Thăng Hải nói :
- Trạch Đào, Giáp Hà vốn có tốc độ phát triển như vậy, cho nên để phát triển tiếp thì không khó, cậu đã nghĩ đến việc này chưa, lợi ích quá nhiều như vậy, hay là vẫn phải triển khai một vài công tác nữa mới được!
Diệp Trạch Đào hiểu, Dương Thăng Hải muốn từ chuyện này để làm chút việc trao đổi, vì lợi ích từ khu kinh tế Giáp Hà là quá lớn, Dương Thăng Hải muốn đứng vững ở đất này, cho nên phải mất đi một ít gì đó là điều tất nhiên. - Bí thư Dương, mọi người cũng là đến đây để phát triển, cũng không đủ ảnh hưởng đến sự phát triển mà họ mong muốn!
Diệp Trạch Đào cũng muốn khơi rộng ra thêm cái lỗ hổng này.
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu :
- Có lẽ hơi trái ngành một tý, cậu xem xét rồi giải quyết đi.
Dương Thăng Hải cũng biết, Diệp Trạch Đào đâu phải dạng bình thường, kể cả khi bản thân cần phải trao đổi, cũng đều phải lắng nghe một chút ý kiến của Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào không phản đối, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Về việc này Diệp Trạch Đào đã có kinh nghiệm từ lâu rồi, mấy khu kinh tế vận hành từ trên xuống dưới, Diệp Trạch Đào còn lạ gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến chỗ quan trọng, một ít lợi ích không đáng kể đương nhiên có thể cho đi, ý Dương Thăng Hải như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không phản đối, chẳng cần đến Dương Thăng Hải, bản thân mình hôm nay trong cuộc họp cũng đã đưa ra mấy cái lợi ích như thế rồi.
Nhớ đến biểu hiện lúc ở trong cuộc họp hôm nay của mình, Diệp Trạch Đào biết rằng, bắt đầu từ bây giờ, bản thân cũng đã có một tầm ảnh hưởng nhất định ở Lan Phong này rồi!
Vu Chi Hán có nghĩ đến đâu cũng không ngờ rằng Diệp Trạch Đào sẽ vuốt mặt mà không nể mũi như vậy, dám bỏ dở cả cuộc họp mà bỏ đi như vậy.
Vố này đánh quá đau vào thẳng mặt Vu Chi Hán.
Nhìn mặt Vu Chi Hán hầm hầm như thế, mọi người ai nấy đều phải thay đổi nét mặt.
- Thật không thể chịu được, bây giờ lập tức biểu quyết, bất kể thế nào cũng phải hất cẳng được tên Diệp Trạch Đào!
Hồ Khâm Nghĩa lớn tiếng nói sau khi trầm ngâm một lúc.
Vốn là thân tín gần nhất của Vu Chi Hán, Hồ Khâm Nghĩa vô cùng bức xúc với thái độ vừa rồi của Diệp Trạch Đào.
Đáng tiếc vào lúc này chả có ai ùa theo anh ta.
Quan Bạch Viêm lưỡng lự một lúc rồi mới nói với Vu Chi Hán :
- Hôm nay mọi người có chút bất đồng với nhau, chúng ta hôm nay cứ giải tán đã, hôm khác lại mở cuộc họp khác vậy?
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng mà tỏ rõ ý anh ta không muốn tiếp tục nữa.
Phó bí thư Ngũ Giải khẽ gật đầu nói :
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Quan, hiện giờ mọi người đang chưa thống nhất, trước tiên nên bàn bạc lại với nhau, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nếu mở tiếp cuộc họp vào lần sau.
Lấy ý kiến từ phía dưới!
Tất cả mọi người đều lắc đầu, Vu Chi Hán lấy đâu ra thời gian mà làm chuyện đó.
Cuộc họp lần này nếu không thể hạ bệ được Diệp Trạch Đào, uy tín của Vu Chi Hán đã bị giảm sút nặng nề, như vậy là coi như ở Lan Phong này Diệp Trạch Đào đã có uy hơn hẳn rồi !
Vu Chi Hán bây giờ đang nói với giới truyền thông là anh ta đang gặp chuyện không may, hơn nữa Giáp Hà lại là khu kinh tế mới mà trung ương đang muốn phát triển, Vu Chi Hán đã phát biểu bao nhiêu câu không hay ho gì rồi. Phản ứng của dư luận rất lớn, chả lẽ trên Trung ương lại bỏ qua cơ hội này?
Rõ ràng, việc Vu Chi Hán bị hạ bệ chỉ là vấn đề thời gian, trước mắt anh ta chỉ tranh thủ thời gian trong lúc chưa bị xuống cấp, tận dụng chức quyền tại vị để thay đổi một vài vị trí cần thiết.
Tiếc là, không ngờ Vu Chi Hán lại đụng phải một nhân vật đầy quyền lực như Diệp Trạch Đào. Về cơ bản là không thể áp chế được Diệp Trạch Đào.
Hay là tìm trợ giúp từ Tỉnh ủy?
Chẳng cần nhắc tới một Dương Thăng Hải nào đấy ở tỉnh đang chờ gây sự, mọi người ở đây đều hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, tất cả đều muốn phân chia lợi ích ở khu Giáp Hà này. Nếu như ngấm ngầm mà làm thì có vẻ cũng được, nói huỵch toẹt ra thì đúng là không nghe nổi một câu, chẳng may để lọt ra báo chí chút ít gì. Sẽ càng có nhiều người bị liên lụy.
Có nhiều chuyện không thể để lên mặt báo!
Nhìn nhìn Vu Chi Hán, lại nhìn về phía Quan Bạch Viêm và Ngũ Giải, mọi người hiểu ra một ít vấn đề.
Nếu như Vu Chi Hán bị gián chức, có thể lên tiếp vị là Quan Bạch Viêm, người tiếp vị trí của Quan Bạch Viêm cũng rất có thể là Ngũ Giải, địa vị hấp dẫn trước mặt như vậy, hai người bọn họ là người hi vọng Vu Chi Hán ngã xuống nhất!
Lợi quá còn gì!
Thấy rõ thái độ của hai người bọn họ, mọi người đều biết Vu Cành Hán sắp sửa toi rồi, xem ra cuộc họp hôm này giải tán ở đây thật rồi.
Thành phố Lan Phong vốn vững chắc như thế cuối cùng cũng bị chia rẽ ra rồi!
Đây là chuyện mà mọi người không hề ngờ rằng nó sẽ xảy ra.
Cứ nghĩ đến biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn của Diệp Trạch Đào ngày hôm nay, mọi người sẽ hiểu ngay được. Tay Diệp Trạch Đào kia đã dựng cờ tỏ rõ ý gây chiến, ngay sau đây khu Giáp Hà này sẽ trở thành một chiến trường, bất cứ ai muốn nhăm nhe tấn công đều phải thấy rõ sự thất bại của Vu Chi Hán.
Diệp Trạch Đào này cũng chả phải loại người lươn lẹo!
Sắp thay đổi hết rồi! Cái bộ máy ở Lan Phong này sắp có thay đổi lớn rồi!
Vu Chi Hán vẫn muốn nói thêm gì đấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Quan Bạch Viêm và Ngũ Giải, mặt anh ta lại biến sắc. Hai mắt nhìn về phía Quan Bạch Viêm, thấy Quan Bạch Viêm kia đang chăm chú viết lách gì gì đấy, rồi lại nhìn về chỗ Ngũ Giải, thấy Ngũ Giải chỉ trầm ngâm nhìn vào tách trà trước mặt, như là trong đấy có bí mật gì vậy.
Có vẻ như hai người này sẽ không tiếp tục trên từng cây số với mình nữa rồi.
Khẽ thở dài một cái, Vu Chi Hán lần đầu tiên tự thấy mình đã già. Phát hiện là bản thân không còn cách nào để nắm giữ được Thành ủy Lan Phong nữa rồi.
Trước kia còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hai con người này đối với mình tỏ ra rất tôn kính, giờ thấy mình đã mất thế rồi, liền trở mặt ngay!
Cách nghĩ của cả hai Vu Chi Hán thừa biết, đương nhiên là biết.
- Thưa các đồng chí, thành phố Lan Phong từ trước đến này đều rất yên bình, cũng là do chúng ra luôn đồng lòng đoàn kết, nếu như Lan Phong này có thay đổi gì, thật khó biết trước hậu quả đấy!
Vu Chi Hán vẫn muốn nhắc khéo hai người kia.
Tiếc là giờ Quan Bạch Viêm đã hiểu thông suốt rồi, bất kể kết quả có như thế nào, Vu Chi Hán chắc chắn sẽ bị hạ bệ, rồi khi mà tình hình chưa đâu vào đâu, ở thế trung lập là tốt nhất, tuyệt đối không được vội vàng.
Ngũ Giải cũng đang nghĩ như vậy, cứ ngồi im không nói năng gì.
Vu Chi Hán nhìn về phía Trưởng ban tổ chức Phạm Bảo Thư.
Điều khiến Vu Chi Hán không ngờ đến lúc này chính là Phạm Bảo Thư dường như đang nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, không hề thấy được ánh mắt của ông.
Hết rồi!
Vu Chi Hán biết rằng, Phạm Bảo Thư cũng đã có cách nghĩ của riêng mình về kết cục của chuyện này.
Tay Trưởng ban tổ chức trước giờ đều nghe theo ý kiến của mình, tuy là không phải cùng một hệ chính thống, nhưng dù gì cũng là đồng minh, ngờ đâu trong lúc dầu sôi lửa bỏng ông ta lại hai lòng như vậy.
Thấy không còn ai ủng hộ mình nữa, Vu Chi Hán vô cùng thất vọng, bản thân mình biết trước là ai cũng sẽ có suy nghĩ của riêng mình khi có lợi ích trước mắt, cũng vẫn cứ phải xem trọng việc này, không ngờ đến thời khắc quan trọng lại bị dụ dỗ bởi lợi ích của việc mình bị hạ bệ. - Giải tán cuộc họp!
Một câu nói với vẻ rất thất vọng, Vu Chi Hán đứng dậy bước ra bên ngoài.
Bấy giờ các ủy viên thường vụ khác không lập tức đứng dậy rời đi như trước, tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía Quan Bạch Viêm.
Quan Bạch Viêm sau khi thấy Vu Chi Hán đã đi khỏi, rồi thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, trong lòng có chút giật mình, nhưng cảm giác được làm trung tâm thế, làm cho anh ta thấy khá dễ chịu. - Đi thôi!
Quan Bạch Viêm nói một tiếng, cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thấy Quan Bạch Viêm đi khỏi, lúc ấy mọi người mới lần lượt đứng dậy.
Tất cả đều không nói câu nào, cứ lặng lẽ từ từ rời khỏi phòng họp.
Cuộc họp thường vụ hôm nay thật làm cho người ta phải giật mình, hình ảnh tay Diệp Trạch Đào mạnh mẽ cứng rắn kia, mọi người vẫn còn ấn tượng rất rõ, mọi người biết rằng, nếu như có một Diệp Trạch Đào như thế ở đây, thì cái thành phố Lan Phong này sẽ không vận hành theo quỹ đạo như trước nữa, ngay sau đây Lan Phong sẽ phát triển như thế nào, còn phải chờ vào sự thống nhất của mọi người, cùng nhau tìm ra cách thức tốt nhất.
Sau khi rời cuộc họp, Diệp Trạch Đào ngay lập tức đi đến khách sạn nơi Trần Hỉ Toàn đang ở, Dương Thăng Hải cũng đang ở đó, mặc dù trong cuộc họp Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cứng rắn, song nội dung cuộc họp vẫn phải thông báo cho Dương Thăng Hải mới được.
Diệp Trạch Đào dường như rất hay đến đây, vừa mới thấy Diệp Trạch Đào tới, thư kí của Dương Thăng Hải đã tươi cười nói :
- Bí thư Dương đang ở trong phòng.
Diệp Trạch Đào bước vào trong phòng, thấy Dương Thăng Hải đang ngồi xem một chồng tài liệu.
- Trạch Đào sao? Chỗ các anh không phải đang họp ủy viên thường vụ sao? Họp xong rồi à?
Dương Thăng Hải cười hỏi.
- Bí thư Dương, tôi muốn nói một chút với ông về nội dung cuộc họp hôm nay.
Chỉ về chiếc ghế sô pha đối diện bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Giờ đây Diệp Trạch Đào rất quan trọng đối với Dương Thăng Hải, là quân át chủ bài quyết định thắng thua ở tỉnh Cam Ninh này, Dương Thăng Hải sớm đã vô cùng coi trọng Diệp Trạch Đào. - Cậu nói đi.
Đợi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Dương Thăng Hải mới tựa vào ghế bảo Diệp Trạch Đào bắt đầu nói.
Diệp Trạch Đào liền kể một mạch toàn bộ những gì xảy ra ở cuộc họp cho Dương Thăng Hải nghe.
Dương Thăng Hải cũng là một người rất tinh tường, nghe xong liền lập tức hiểu ngay vấn đề, tay Vu Chi Hán kia vốn là định thông qua cuộc họp để áp chế Diệp Trạch Đào, từ đó để đưa ra quyết định có lợi cho chúng, nếu như lúc ấy Diệp Trạch Đào không làm căng, thì có lẽ hiện giờ chúng đã dựa thế gây ra không ít chuyện rồi.
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu khen Diệp Trạch Đào, thầm nghĩ ở thời điểm then chốt mà vẫn xử lý rất chuẩn xác, Diệp Trạch Đào này quả rất có tài.
- Cậu làm tốt lắm, cán bộ Đảng viên chúng ta phải như vậy, tuyệt đối không được nể sợ cường quyền.
Dương Thăng Hải nói vậy cũng khiến Diệp Trạch Đào yên tâm hơn, nói :
- Bí thư Dương, dưới sự lãnh đạo của ông, khu kinh tế Giáp Hà đã có bước phát triển rất lớn, ở thời điểm quan trọng thế này, tuyệt đối không được phạm sai lầm.
Dương Thăng Hải gật đầu nói :
- Cậu nói đúng, từ trên tới dưới mọi người đều rất xem trọng khu kinh tế mới Giáp Hà, bất kể thế nào cũng không được phạm sai lầm, về mặt này cậu phải làm thật chặt, lúc cần làm căng thì phải thật căng.
Nói đến đây, chỉ tay về phía đống tài liệu trên bàn, Dương Thăng Hải nói thêm:
- Mục đích của tất cả công việc, tóm lại vẫn phải là hiệu quả!
Diệp Trạch Đào biết Dương Thăng Hải vì nóng lòng kí giấy tờ, bèn nói :
- Chuyện này không khó, tôi định làm lớn thêm một chút nữa, ngoài khu công nghiệp lúa gạo ra, thì phải liên hệ lại một lần, lần này phải đem hết hạng mục của vài khu công nghiệp ở đây xử lý thật gọn, ông thấy thế nào?
Dương Thăng Hải đương nhiên là muốn vậy, nếu mọi chuyện diễn biến giống như vậy, quyền lực của mình ở tỉnh này sẽ càng ngày càng lớn.
Suy nghĩ một lát, Dương Thăng Hải nói :
- Trạch Đào, Giáp Hà vốn có tốc độ phát triển như vậy, cho nên để phát triển tiếp thì không khó, cậu đã nghĩ đến việc này chưa, lợi ích quá nhiều như vậy, hay là vẫn phải triển khai một vài công tác nữa mới được!
Diệp Trạch Đào hiểu, Dương Thăng Hải muốn từ chuyện này để làm chút việc trao đổi, vì lợi ích từ khu kinh tế Giáp Hà là quá lớn, Dương Thăng Hải muốn đứng vững ở đất này, cho nên phải mất đi một ít gì đó là điều tất nhiên. - Bí thư Dương, mọi người cũng là đến đây để phát triển, cũng không đủ ảnh hưởng đến sự phát triển mà họ mong muốn!
Diệp Trạch Đào cũng muốn khơi rộng ra thêm cái lỗ hổng này.
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu :
- Có lẽ hơi trái ngành một tý, cậu xem xét rồi giải quyết đi.
Dương Thăng Hải cũng biết, Diệp Trạch Đào đâu phải dạng bình thường, kể cả khi bản thân cần phải trao đổi, cũng đều phải lắng nghe một chút ý kiến của Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào không phản đối, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Về việc này Diệp Trạch Đào đã có kinh nghiệm từ lâu rồi, mấy khu kinh tế vận hành từ trên xuống dưới, Diệp Trạch Đào còn lạ gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến chỗ quan trọng, một ít lợi ích không đáng kể đương nhiên có thể cho đi, ý Dương Thăng Hải như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không phản đối, chẳng cần đến Dương Thăng Hải, bản thân mình hôm nay trong cuộc họp cũng đã đưa ra mấy cái lợi ích như thế rồi.
Nhớ đến biểu hiện lúc ở trong cuộc họp hôm nay của mình, Diệp Trạch Đào biết rằng, bắt đầu từ bây giờ, bản thân cũng đã có một tầm ảnh hưởng nhất định ở Lan Phong này rồi!