Hồng Tuyến Ký

Chương 57 : Kết cục

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


“Này, đừng chạy a!”



Ma giáo, một nữ nhân khí thế bưu hãn khoác trang phục lộng lẫy một đường chạy vội, nhìn sức nặng của y phục thực khiến người ta hoài nghi nàng có phải là luyện được tuyệt thế khinh công gì đó hay không.



“Tiểu Tả, đứng lại cho ta!”



Tả hộ pháp ở phía trước bất đắc dĩ dừng lại, nhìn về nữ nhân bước đi như bay nhưng có thể khẳng định chưa từng luyện khinh công đằng sau: “Hoàng hậu nương nương, ngươi tạm tha ta được không?”



Tiểu Tả (cứ như vậy đi, lười đặt tên lắm) bi thương cảm thán. Nếu vừa rồi hắn dùng khinh công chạy trốn thì đương nhiên không thành vấn đề, mười Phượng Tê cũng đuổi không kịp, nhưng vấn đề là, hắn không thể.



Trước không nói trong giáo đã hạ cấm lệnh nghiêm cấm ‘phi hành’, càng làm cho Tả hộ pháp dưới một người trên vạn người phải kiêng kị chính là trong hơn một năm nữ nhân này đến đây, nàng đã dùng thời gian cũng như nỗ lực để chứng minh, sử dụng khinh công ở tổng đàn Ma giáo là một quyết định cỡ nào ngu xuẩn cùng nguy hiểm.



Vừa bay lên không là lập tức có ám khí tập kích, trong lúc rơi xuống đang bất ổn, sẽ có một người (nam) đứng ngay trước mặt, sau đó hoặc là bị ôn nhu ôm lấy, hoặc là hoa lệ lệ bị nhào lên đè gục.



Cũng có khi giáo chủ sẽ ngang trời xuất hiện, lôi ra mấy giáo quy nhỏ như lông gà vỏ tỏi, xách luôn người đến phạt đường. Bình thường lúc này, bên trong phạt đường khẳng định đã có những người (nam) khác.



Phiên bản cuối cùng là vừa bay được một nửa, trước mắt tối sầm cái gì cũng nhìn không thấy chẳng còn biết trời đất gì, dù sao khẳng định sẽ có người hội báo, ngươi từ trên không thẳng tắp rơi xuống, là người (nam) nào đón được ngươi, lại có những động tác gì tiếp sau.



Càng làm cho người ta căm phẫn chính là trong hơn một năm này, một đám giáo chúng đều không có tinh thần chiến đấu, không có cốt khí, không có nghị lực, không có lập trường!



Cái gì gọi là ‘không có lão bà, lão công cũng tốt’? Cái gì gọi là ‘ngoại cung không đủ, nội cung điều tiết’?



Theo lý, hắn làm hộ pháp của Ma giáo không nên quản nhiều về mặt sinh hoạt cá nhân (không ở Ma giáo cũng không quản chuyện này), nhưng là, đám hỗn đản lập trường không kiên định nhanh chóng rơi vào tay giặc đó, lại đều tỏ vẻ mang ơn nữ nhân kia!



Dưới ảnh hưởng của bầu không khí, nam nhân bày tỏ với hắn nhiều lên, nam nhân thích ‘ám toán’ hắn cũng nhiều lên, số người mỗi ngày giơ cao cờ xí hoan hô Tả Hữu ghép thành đôi lại càng nhiều (dựa vào cái gì lão tử nhất định phải là của hắn?)!



“Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”



“Kính…nhi viễn chi.”



“Yêu, hài tử quật cường này, ta sắp phải đi rồi, trước khi đi muốn nhìn thấy hôn lễ của ngươi cũng không được…” Phượng Tê, chú ý cách dùng từ.



Tiểu Tả đánh giá nàng, trang phục tầng tầng hoa quý, thêu nổi phượng hoàng cao ngạo linh hoạt, búi tóc a, không phải kiểu buộc lỏng bình thường, đầy châu ngọc quay quanh đầu, phức tạp đến làm người ta hoa mắt, mũ phượng màu vàng nặng trịch làm nữ nhân bình thường điên điên khùng khùng này nổi bật lên, trở nên ung dung đẹp đẽ, uy nghi của thượng vị giả lần đầu tiên triển lộ trên người nàng: “Ngươi phải đi?”



“Không cần luyến tiếc ta.”



“Giáo chủ cho phép?” Ai thèm luyến tiếc ngươi, hắn chỉ là kỳ quái giáo chủ lại dễ dàng thả đi như vậy. Ma giáo chưa bao giờ thiếu phái hành động, quanh co lòng vòng không thích hợp với bọn hắn. Cho nên tâm tư của Đông Ma Quân đối với Phượng Tê người qua đường đều biết, tuy rằng lúc ấy để làm cho nữ nhân nào đó nhớ ra nam nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau đã phải mất chút trắc trở.



Lúc đó, Tương vương còn hung hăng ‘bán đứng’ ca ca mình, chạy về làm công tác tư tưởng cho hoàng đế…




“Phượng Tê! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ở bên ngoài ngươi chú ý hình tượng một chút giùm ta!”



“Đừng nói với ta lần này ngươi mang đến không phải tâm phúc. Đại ca, Phồn Đạt, đã lâu không gặp. Di? Cha đâu?”



“Giữ nhà.” Chung quy vẫn phải để tể tướng ở lại trấn trấn tràng diện.



“Này, Cảnh Diễn, ngươi gần đây có khỏe không?”



Cảnh Diễn đột nhiên dùng một loại biểu tình sợ ngây người nhìn Phượng Tê: “Ngươi sao có thể nói một tiếng ân cần thăm hỏi bình thường như thế!”



“Ý của nàng là, ngươi gần đây có coi trọng nam nhân nào, hoặc là được nam nhân nào coi trọng hay không.” Đông Ma Quân ở bên cạnh phiên dịch.



“Không…” Cảnh Diễn run rẩy nhìn Phượng Tê vui vẻ gật đầu.



“Ngươi cũng quá không phúc hậu. Ngươi xem xem, hai huynh đệ của ngươi đều gả ra ngoài rồi, tể tướng của ngươi cũng gả xong rồi, tướng quân của ngươi, thần tử của ngươi, con dân của ngươi đều vậy. Lần này chúng ta lại đi tham gia hôn lễ của cặp song bào thai ở một nơi vốn vẫn luôn bảo thủ như Phương quốc, ngươi làm hoàng đế của quốc gia tiên phong đam mỹ chúng ta sao có thể không thuận theo dân ý, chăm sóc dân tình, hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người như vậy?”



“Nô tài Tiểu Hạo, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Phượng Tê đang tranh cãi với Cảnh Diễn, đột nhiên một thiếu niên nhảy ra hành lễ.



“Tiểu…Tiểu Hạo? Ngươi đã lớn như vậy!” Phượng Tê sững sờ nhìn tiểu nhĩ báo thần (thần báo bên tai) bị ném lại hoàng cung lúc mình bước chân vào giang hồ giờ đã là một thiếu niên trưởng thành.



“Bẩm nương nương, Tiểu Hạo năm nay mười sáu có hơn rồi.”



“Ngày qua thực nhanh…”



“Nương nương…”



Tiểu Hạo đột nhiên kéo dài âm, thấp giọng gọi, lúc Phượng Tê ám muội nhìn về phía mình, hắn ý vị thâm trường liếc Cảnh Diễn một cái, sau đó cúi đầu cười nhẹ, gương mặt nhiễm một tia đỏ ửng nhàn nhạt.



“Người sẽ giúp ta đi…”



“Ha ha ha ha…Sẽ, đương nhiên sẽ!”



.



.



.



— Toàn văn hoàn —