Hồng Tuyến Ký

Chương 8 : Tứ hôn phong ba (thượng)

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Phượng Tê hoàn toàn không biết mỹ nam thị lang mình vừa tiễn bước tức thì đã gặp phải nguy hiểm lớn nhất, kỳ thật lần trị thủy trở về này mọi người đều trong lòng hiểu rõ, đây là khúc nhạc dạo trước khi bão táp xảy ra. Dù sao công chúa hoàng gia nếu qua hai mươi còn chưa lập gia đình, vậy thì sẽ không còn là giai thoại mà đã trở thành chê cười của Cẩm quốc, cho dù Lâm Ích Hàn có ưu tú đến mấy cũng sẽ không hay ho, mà trị thủy có công lại chính là một cái cớ tứ hôn tốt nhất.



Cũng không biết nên nói Lâm Ích Hàn may mắn hay là bất hạnh, thế hệ này của bọn họ người đương quyền đều còn trẻ tuổi. Tiên đế mất sớm, chỉ để lại ba vương tử, ba người quan hệ lại khá là tốt, lúc tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ không có gì trở ngại. Nhị hoàng tử để ca ca có thể ngồi vững vàng không bị mẫu gia nhà mẫu phi mình làm phức tạp liền xin đi trú phiên vĩnh viễn không trở về kinh. Cảnh Tu mặc dù chậm một bước bị cuốn vào thị phi, nhưng dưới sự trợ giúp của Lâm Ích Hàn cũng như sự bao che của hoàng đế cũng thuận lợi qua cửa, ở lại kinh thành làm một vương gia nhàn tản.



Chính là vì vậy, những người trẻ tuổi của hoàng gia thế hệ này rất đoàn kết, hôn nhân của bọn họ trừ bỏ Cảnh Diễn hoàng đế bị chỉ hôn ra những người khác đều là mình nhìn thuận mắt là thành, liên đới đến tử nữ của các đại thần độ tự do cũng lớn hơn rất nhiều.



Cho nên chuyện của Lâm Ích Hàn cùng hai vị công chúa cũng bị kéo rồi lại kéo, các cửa cá cược ở dân gian đều được đặt đã rất lâu rồi.



Kéo mãi cũng có cực hạn a, Cảnh Diễn nhìn tấu chương liên danh, đau đầu thở dài, hắn cũng biết thế khó xử của Lâm Ích Hàn, lần đầu tiên đồng ý với lời của Tam đệ vô tâm vô phế của mình, hắn sao lại có hai muội muội phiền toái như vậy chứ: “Huynh đệ, ta không giúp được ngươi.” Ngự bút vung lên, chuẩn. Suy xét đến đây là án cũ đã lâu năm, đơn giản quyết định ngày mai chỉ chuyên thảo luận chuyện này là được.



Bắt đầu thảo thánh chỉ ngày mai chính tam phẩm trở lên yết kiến, mọi việc khác ngày hôm sau sẽ xem xét, mai chỉ chuyên thảo luận vấn đề…ban thưởng cho Lân thị lang trị thủy có công.



Phần thánh chỉ thoáng có chút làm cho người ta cảm thấy mất mặt này, các đại thần thu được lại thống nhất không nói hoàng đế cái gì, cho dù là mấy lão nhân thích lải nhải lễ pháp nhất, ngược lại đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể giải quyết.



Đương nhiên cũng có người bận rộn, tỷ như hậu trường của hai vị công chúa kia…rất có cảm giác mười năm mài một kiếm, nuôi binh ngàn ngày dùng ngay lúc này a…



“Vì sao ngày mai ta không thể đi xem?” Một vị vương gia nhận được tin tức níu đại ca nhà mình làm nũng…



“Ngươi quan bái mấy phẩm?”



“…” Vương gia đã quên phải làm quan: “Ta là vương gia!”



“Nơi này là Cẩm quốc, không phải Xảo quốc.” (‘Thập nhị quốc ký’, mượn tên một chút, tỏ vẻ hoàng hậu nương nương của chúng ta không lâu sau sẽ còn đi tai họa đến các quốc gia khác nữa)



Vương gia ở Cẩm quốc không phải là tước vị, chỉ là danh xưng mang tính tượng trưng, đại biểu ngươi là thành viên của hoàng thất. Đương nhiên, vương gia muốn phẩm cấp cũng là chuyện thực sự đơn giản, Nhị ca của Cảnh Tu đã có treo đầu hàm chính nhị phẩm.



“Ta muốn đi ~” Một người là hảo hữu, hai người là muội muội.



“Dù sao kết quả ngươi rồi cũng sẽ biết, đi xem bọn hắn cãi nhau? Ta đây còn không phải là vì tốt cho ngươi sao, bằng không đâu? Bản thân ta còn không muốn đi.”



“…Được rồi…hoàng huynh, ngươi cũng không thể làm khó Ích…”



“Ta làm khó hắn? Là hắn làm khó ta! Ta chỉ ước gì có thể xông lên hủy dung hắn xem hắn còn thông đồng với muội muội của ta được nữa không. Thông đồng một đứa thì cũng thôi đi, đằng này lại thông đồng hai đứa, lại còn là hai cái đứa này!”



“Ích cho dù hủy dung cũng sẽ có người muốn…” Cảnh Tu vẫn muốn nói thay cho hảo hữu, làm cho Cảnh Diễn vô cùng căm tức đệ đệ ngu ngốc cánh tay hướng ra ngoài này của mình.



“Không biết là tại sao, nghĩ đến Ích phải kết hôn, cảm giác có chút không quá thoải mái…”


“Ta đây thì không khách khí.” Tuy rằng điên cuồng một chút, nhưng ai bảo các ngươi động tác nhanh như vậy, vốn ta cũng muốn diễn biến hòa bình, là các ngươi ép ta cử binh tạo phản, đây đúng là…bất đắc dĩ a ~



“Lâm thị lang…”



“Có thần…” Lâm Ích Hàn kỳ quái liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy…



“Cảnh Huyên, Cảnh Đồng ngươi chọn người nào?”



Mọi người nhíu mày, đây không phải là vô nghĩa sao…Nếu hắn có thể chọn, còn kéo đến bây giờ?



“Thần không thể lựa chọn…” Quả đúng như vậy: “Thần toàn nghe nương nương làm chủ.”



“Nếu có thể chọn, còn có thể kéo đến bây giờ?” Phượng Tê nghiêm mặt: “Lâm Ích Hàn, ngươi có phải là khinh thường công chúa hoàng gia chúng ta hay không?”



“Thần không dám.”



“Không dám, không thể, không chọn, ngươi còn như vậy, Cảnh Huyên, Cảnh Đồng luận thân thế, dung mạo, tài hoa đều là nhất đẳng, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”



“Hai vị công chúa kim chi ngọc diệp, Ích Hàn không dám trèo cao.”



Chuyện này đã nhiều năm như vậy, có đối sách nào là chưa lật qua, cưỡng bức lợi dụ hoàng đế đã dùng thật nhiều lần, kế ứng đối của Lâm Ích Hàn cũng đã có thể xuất bản thành sách rồi.



Hoàng đế vừa định khinh bỉ hoàng hậu một chút lại phát hiện trên mặt nàng là tươi cười nắm chắc đắc ý, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt.



“Ngươi là không dám trèo cao, hai vị công chúa còn phải hạ thấp hay sao!”



Phượng Tê đứng lên tà cười nhìn phụ thân Lâm Bùi của Lâm Ích Hàn: “Ta thấy Lâm gia các ngươi chính là đoan chắc chúng ta bên này vội vàng gả người, trừng phạt không được nhà các ngươi có phải hay không?”



“Nương nương bớt giận, chúng thần tuyệt không có ý này…”



“Các ngươi chính là đoan chắc phụ tử Lâm gia đều là nhân tài, hoàng đế không nỡ, Cẩm quốc cũng bỏ không được…”



“Nương nương…”



“Đủ rồi! Nếu các ngươi đều nghe lời ta, vậy tốt lắm, bản cung hạ chỉ, Lâm Ích Hàn, hạn ngươi trong vòng ba tháng phải lựa chọn một người, Thất công chúa Cảnh Huyên, hay là Bát công chúa Cảnh Đồng, nếu sau ba tháng ngươi vẫn là ai cũng không chọn…”



Tạm dừng một chút, nhìn bộ dạng cẩn cẩn dực dực của cả triều văn võ cộng thêm hoàng đế, Phượng Tê không thể kiềm được, nở nụ cười xán lạn, nói ra mở đầu cho một thời đại đầy bi kịch của Cẩm quốc: “Ba tháng sau, ngươi sẽ phải cưới Ninh vương Cảnh Tu!”