Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 101 : Cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ để cả nhà em chôn cùng

Ngày đăng: 08:44 19/04/20


Hạ Cẩm Trình nhìn Diệu Tinh, mỗi một câu một chữ của cô đều như con dao khoét sâu vào trái tim anh.



“Diệu Tinh, em nói cái gì vậy?” Hạ Cẩm Trình đi tới. “Em có biết em nói như vậy, anh rất đau lòng không? Em biết rõ, nhìn em khổ sở, anh sẽ càng đau đớn hơn.”



“Vậy anh biết khi nào!” Diệu Tinh hỏi. “Cẩm Trình, tại sao anh biết cũng không nói với em, có phải anh cũng muốn che giấu giúp Đường Nhã Đình.” Giọng Diệu Tinh run rẩy.



“Làm sao anh có thể giúp cô ta ức hiếp em!” Hạ Cẩm Trình tức giận hỏi. “Diệu Tinh, biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ lòng của anh như thế nào, em còn không hiểu hay sao?” Anh nâng mặt Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh, không biết em đã nghe được những gì, nhưng… Anh đảm bảo, dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì tốt cho em! Em hiểu chưa?”



Vì tốt cho em? Diệu Tinh từ từ ngước mắt lên.



“Diệu Tinh, trước đây anh cũng chỉ nghi ngờ những việc này mà thôi, hôm nay anh mới biết hết mọi chuyện.” Hạ Cẩm Trình nắm lấy bả vai Diệu Tinh. “Anh cũng đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với em và Tiêu Lăng Phong hay không…” Hay là, dùng bí mật kia để đổi lấy tự do cho em.



“Anh không cần nói cho anh ta biết.” Diệu Tinh lắc đầu. “Anh ta biết rồi, cũng sẽ không làm gì cả!” Đột nhiên Diệu Tinh cười một tiếng.



“Diệu Tinh, em làm sao vậy?”




“Nhã Đình, tại sao, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong khẩn cấp đè vết thương đang chảy máu của Đường Nhã Đình. Giờ phút này, anh đã quên mất mục đích mình tới đây. “Chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện.” Tiêu Lăng Phong lo lắng lêu lên.



“Anh không cần lo cho em.” Đường Nhã Đình bất lực giãy giụa. “Lăng Phong, em là người phụ nữ xấu xa, anh không cần lo cho em.” Đường Nhã Đình ấm ức khóc nức nở, nhìn qua rất giống như đang cực kỳ áy náy. “Thật xin lỗi…”



“Nhã Đình, đừng nói nữa, có chuyện gì, chúng ta nói sau. Bây giờ đi bệnh viện trước có được không?” Anh lo lắng nói, dáng vẻ yếu ớt của Đường Nhã Đình giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.



“Không cần, em không muốn!” Đường Nhã Đình lắc đầu. Diệu Tinh nói, anh đã biết… đã biết mọi chuyện đều do em làm.” Đường Nhã Đình khóc, máu không ngừng chảy ra khỏi miệng. Cô ta vừa khóc vừa tỏ vẻ áy náy, nhưng vẫn không quên kéo Diệu Tinh xuống nước, cô gián tiếp nói cho Tiêu Lăng Phong biết: đây đều là Diệu Tinh nói với em.



“Nhã Đình, em đừng suy nghĩ lung tung.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu nói. “Chúng ta…”



“Chuyện là do em làm, thật xin lỗi, nhưng mà em không phải cố ý.” Đường Nhã Đình tiếp tục khóc. “Lăng Phong, anh chán ghét em rồi, có đúng không, sẽ không cần em nữa có phải không?” Cô ta khóc lóc kể lể. “Anh không cần phải lo cho em, không cần lo cho em. Anh giận em, không cần em nữa, em sống còn ý nghĩa gì nữa.”



“Nhã Đình, đừng nói nữa, nghe lời anh, chúng ta đi bệnh viện, có được không?” Tiêu Lăng Phong nói xong, ôm lấy Đường Nhã Đình. Nhìn vũng máu trên mặt đất, anh cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. “Nhã Đình, em ngoan ngoãn thì anh sẽ không rời đi, nghe lời nào, bây giờ chúng ta đi bệnh viện!” Anh khẽ hôn Đường Nhã Đình, ôm cô chạy đi. Trình Diệu Tinh, em lại có thể nói với Nhã Đình, hôm nay cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ để cả nhà em chôn cùng