Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 102 : Kỹ năng diễn xuất xuất sắc
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
Lúc Hạ Cẩm Trình đang cố gắng an ủi Diệu Tinh thì nhận được điện thoại của Tiêu Lăng Phong, nghe Đường Nhã Đình cắt cổ tay, anh cứ ngỡ mình nghe nhầm, mấy tiếng trước cô ta còn bàn điều kiện với mình, vậy mà chỉ mới mấy tiếng đã xảy ra chuyện như vậy… “Trình Diệu Tinh, ai cho em nói chuyện này với Nhã Đình.” Diệu Tinh vừa mới bước vào bệnh viện, Tiêu Lăng Phong đã đón chào bằng câu nói đó.
“Ai nói với anh là tôi nói với cô ấy chuyện này?” Diệu Tinh khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong. “Là cô ấy nói sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tiêu Lăng Phong tức giận rống to. “Chuyện này, ngoại trừ em và tôi thì còn có ai biết được!” Anh nắm bả vai Diệu Tinh. “Em nói với cô ấy cái gì? Tại sao cô ấy lại tự sát?”
“Làm sao tôi biết!” Diệu Tinh hét lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “Tiêu Lăng Phong, anh dựa vào đâu mà chất vấn tôi?”
“Lăng Phong, anh bình tĩnh một chút!” Không thích nhìn Tiêu Lăng Phong hô to gọi nhỏ, Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh đến bên cạnh. Động tác bảo vệ vô thức của anh ta tựa như một cái tát vang dội, tát thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. Như đang nói cho anh biết, nhìn đi, tổn thương và nghi ngờ Diệu Tinh vĩnh viễn đều là ngươi, mà bảo vệ cô ấy mãi mãi là người đàn ông khác.
“Anh nói tôi phải tỉnh táo như thế nào đây, Hạ Cẩm Trình, Nhã Đình tự sát, cô ấy tự sát!” Tiêu Lăng Phong gào thét.
“Diệu Tinh luôn ở bên cạnh tôi, cô ấy hoàn toàn không hề gặp Đường Nhã Đình!” Hạ Cẩm Trình quát trở lại, “Tiêu Lăng Phong, lương tâm anh có thể ngay thẳng một chút được không. Đường Nhã Đình bị thương, anh đau lòng, nhưng còn Diệu Tinh thì sao? Anh có từng nghĩ, từ đầu đến cuối, cô ấy mới là người bị hại không hả?”
“…” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong không biết phải nói gì.
“Tôi là người bị hại, là do tôi xui xẻo!” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, khẽ cười. “Tiêu Lăng Phong, là cô ta nói sao. Nói là do tôi nói cho cô ấy biết?” Thấy Tiêu Lăng Phong không dám trả lời, Diệu Tinh mỉm cười. “Tôi biết ngay mà, lời của cô ta, luôn là chứng cứ để anh định tội tôi…” Diệu Tinh gật đầu. “Tôi chỉ nói một lần. Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng làm.”
“Tiêu Lăng Phong, đến khi nào thì anh mới có thể, công bằng với tôi một chút.” Diệu Tinh mệt mỏi hỏi.
Lời nói của Diệu Tinh làm tận sâu trong trái tim của Tiêu Lăng Phong đau nhói một cái, mỗi một câu, đều rất mệt mỏi nhưng lại kịch liệt lên án anh. Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, nhìn Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, anh giơ tay lên, muốn thay Diệu Tinh lau đi. Diệu Tinh khẽ quay mặt, tránh sự đụng chạm này…
Lúc Tiêu Lăng Phong muốn nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
Trong lòng Diệu Tinh vô cùng chua xót.
“Nhã Đình, em đứng lên trước đi, vết thương của em chảy máu rồi!” Tiêu Lăng Phong muốn đỡ cô lên mấy lần, nhưng đều bị cô tránh ra.
“Em muốn Diệu Tinh tha thứ cho em, bằng không, em sẽ không đứng lên!” Cô ta lắc đầu.
Tiêu Lăng Phong vô thức nắm chặt tay, lúc này đây, anh cực kỳ tự trách, vô cùng áy náy, anh cảm thấy, Đường Nhã Đình làm tất cả đều là vì anh. Là anh không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, là… là anh đã để cô sợ mất đi anh, cho nên, cô mới làm ra chuyện như vậy.
“Nhã Đình, em đứng lên trước được không, Diệu Tinh sẽ không trách em đâu!” Tiêu Lăng Phong an ủi.
“Lăng Phong, em rất hối hận, em cũng muốn nói chuyện này, em không có ý gì khác, em chỉ muốn anh ghét cô ấy mà thôi. Nhưng… Nhưng sau này mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, nên em càng không dám nói. Em sợ các người sẽ trách em…”
“Nhưng hôm nay không phải cô cũng nói ra sao!” Hạ Cẩm Trình khinh thường. “Đường Nhã Đình, cô sợ hãi, cô nghi kỵ thì có thể trở thành lý do để cô tổn thương người khác sao? Cô cứ diễn trò mãi như vậy, cô không thấy mệt sao?”
“Em không nghĩ sẽ như vậy!” Đường Nhã Đình khổ sở lắc đầu. “Lăng Phong, Cẩm Trình, các anh hãy tin em, thật sự em không nghĩ…”
“Anh tin em!” Tiêu Lăng Phong cầm tay Đường Nhã Đình. “Diệu Tinh, Nhã Đình cũng đã quỳ xuống van xin em, em còn muốn thế nào?” Nhìn vết thương không ngừng chảy máu kia, vết thương đó cứ như đang nứt ra trên người anh…
“Tiêu Lăng Phong, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh kêu tôi phải cười nói: không sao, Đường tiểu thư, tôi không trách cô sao?” Giọng nói Diệu Tinh run rẩy. “Nhiều chuyện như vậy, chỉ cần cô ta nói một câu ‘tôi không cố ý’ thì xong chuyện sao?”
Ngực Tiêu Lăng Phong vì từng câu nói của Diệu Tinh mà khó chịu, đúng thế, nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên không thể chỉ bằng một câu nói mà giải quyết được. “Nhưng… Chuyện đã xảy ra rồi, em không tha thứ thì có thể như thế nào…”