Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 117 : Có chuyện xảy ra

Ngày đăng: 08:44 19/04/20


Editor: ViVu



Tiêu Lăng Phong nhanh chóng xuất viện. Anh nhốt mình trong phòng làm việc, phiền não châm một điếu thuốc, hút mạnh vài hơi, rồi lại phun ra thật mạnh. Tựa như đang muốn đẩy toàn bộ những dồn nén trong lòng ra ngoài. Xoảng! Tiêu Lăng Phong lại ném cái ly trong tay một lần nữa, cái ly rơi tren mặt đất, vỡ nát, mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung trên sàn nhà.



Diệu Tinh đi vào công ty thì nghe thấy các đồng nghiệp đang sôi nỗi bàn luận.



“Sao đột nhiên tổng giám đốc lại xuất viện, sắc mặt anh ta âm u đến đáng sợ.”



“Đây là tài liệu của tôi, cô mang vào giúp tôi có được không! Tôi không dám!” Cô gái thì thầm.



“Nói đùa, Lisa đi vào còn không xong, tôi còn lâu mới đi chịu chết!”



Diệu Tinh nghe thấy lời nói của mọi người, chẳng lẽ Tiêu Lăng Phong trở lại rồi sao? Không phải Joe nói anh ta bị thương rất nặng ư? Nhìn vẻ mặt nặng nề của mọi người, thì đã có thể biết, có lẽ anh ta lại đang nổi giận rồi!



“Diệu Tinh, cô mang vào giúp tôi đi. Xong việc tôi mời cô ăn cơm. Cảm ơn cô nha!” Không đợi Diệu Tinh hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người vừa nhét tài liệu vào trong tay cô đã không thấy bóng dáng đâu cả.



Khẽ thở dài, Diệu Tình gõ nhẹ cửa một cái, đẩy cửa bước vào.



“Đi ra ngoài, tôi nói tôi không gặp bất kỳ ai, các người nghe không hiểu sao?” Tiêu Lăng Phong rống giận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệu Tinh đứng ở cửa,`anh từ từ bình tĩnh trở lại. Mình nằm trong bệnh viện mấy ngày nay, mà chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu, điện thoại cũng không, thậm chí một tin nhắn an ủi cũng không có…



Diệu Tinh thấy Tiêu Lăng Phong nhìn mình như vậy thì có chút khó hiểu, mình lại làm sai cái gì ư?



“Tổng giám đốc, đây là tài liệu của phòng thư ký!” Diệu Tinh đi tới trước bàn làm việc. Trên cổ tay của cô đeo một chiếc lắc tay cầu kỳ, chắc là vì muốn che giấu vết thương ở đó.




“Trình Diệu Tình, cô đúng là điên rồi. Chuyện này có liên quan đến cô sao! Cô khẩn trương cái gì.” Cô tự giễu cợt mình, chậm rãi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cũng may, cha cô lấy lý do sức khỏe không được tốt để từ chối bữa tiệc này, nếu không, nói không chừng cha cô cũng khó mà tránh khỏi.



“Này, có nghe nói gì không?” Một giọng nói khe khẽ vang lên. “Dạ Khuynh có chuyện rồi!”



“Cả buổi sáng mọi người đều bàn tán đấy!” Một người khác trả lời lai. “Tôi có người bạn làm trong bệnh viện, vừa mới nghe cậu ấy nói, lại có them hai người đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa rồi!”



“Trời ạ! Sao lại nghiêm trọng đến thế chứ!”



“Đây vẫn còn may, nếu không ai tử vong, cũng chỉ cần chút tiền phạt, tiền bồi thường. Nhưng nếu xảy ra án mạng, tôi nghĩ, dù ông cụ Tiêu có ra mặt, cũng không giải quyết được, dù sao thì trong bữa tiệc này, cũng là rồng rắn lẫn lộn mà. Mà nghe nói, cái người tên Triệu Chí Viễn đó có cấu kết với xã hội đen, cho nên… Lần này, tổng giám đốc Tiêu của chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!”



Diệu Tinh nghe tiếng nói chuyện bên ngoài. Triệu Chí Viễn. Cái tên này làm trong lòng Diệu Tinh rát không thoải mái, chầm chậm nắm chặt quần áo, cô đứng dậy! Rõ ràng hết lần này đến lần khác tự nói với mình, chuyện này không liên quan đến mình, nhưng trong lòng lại vẫn có chút khẩn trương, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra…



Tiêu Lăng Phong và Joe đi vào bệnh viện. Đến từng phòng bệnh để thăm hỏi và xin lỗi. Chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, các khớp xương trắng bệch. Có vài người không cần đợi Tiêu Lăng Phong vào cửa, đã đẩy anh ra ngoài, lớn tiếng la hét, nhất định phải đòi lại công đạo.



“Lập tức đi dò hỏi xem kết quả điều tra thế nào.” Tiêu Lăng Phong vội vã bước đi.



“Vâng, tổng giám đốc.’



“Điều tra rõ ràng các giấy tờ về nguồn gốc thực phẩm ngày hôm qua. Chuyện này xảy ra đột ngột như thế, chắc chắn có người bày kế, cho nên, thông báo mọi người, sau này làm việc nhất định phải thật cẩn thận.”



“Đã hiểu!” Joe gật đầu, sự bình tĩnh của Tiêu Lăng Phong vượt xa sự suy đoán của anh, dù sao anh ta cũng chỉ hai mươi lăm tuổi. Rõ ràng, tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như thế này. Cũng không phải chỉ nhờ may mắn hay gia cảnh tốt… Chỉ là, chuyện lần này rất khó khan, liệu anh ta có thật sự bình an vượt qua hay không…