Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 118 : Tôi không chết, có phải em thấy thật đáng tiếc?
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
Editor: ViVu
Tin tức Dạ Khuynh sử dụng thực phẩm không an toàn, dẫn đến thực khách bị trúng độc đã chấn động cả thành phố T. Nó đã trở thành tin tức trên trang đầu của các tờ báo lớn, chỉ trong một đêm, biểu tượng cho sự phồn hoa của thành phố T đã trở thành đề tài cho mọi người chỉ trích. Phút chốc, mọi mũi nhọn đều hướng về Dạ Khuynh, về nhà họ Tiêu, mà hơn cả là Tiêu Lăng Phong… Thương nhân bất lương, mặt người dạ thú. Tất cả từ ngữ khó nghe, không chỗ nào là không có…
Diệu Tinh tan việc đúng giờ, lúc bước ra cửa Thiên Tuấn, bất chợt nhìn thấy mấy phóng viên vây quanh. Cô thở dài, phiền phức lần này thật sự rất lớn.
“Diệu Tinh?” Alex dừng xe bên cạnh Diệu Tinh. “Tan việc rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu. “Sao anh lại ở đây?”
“Tới đón em tan sở!” Alex cười híp mắt, bước xuống xe, mở cửa xe giúp Diệu Tinh. “Trong lúc em đang suy nghĩ đề nghị của anh, không phải cần cố gắng đối xử với em thật tốt, từ nay về sau sẽ còn tốt hơn nữa!”
“Alex…”
“Đừng nói mấy câu như chúng ta không thích hợp, em có thích hợp với anh hay không, chỉ có anh rõ ràng nhất!” Alex nói xong thì thắt dây an toàn giúp Diệu Tinh. “Anh cho rằng Tiêu Lăng Phong xảy ra chuyện lớn như vậy, em sẽ không tan sở sớm như vậy.”
“Chuyện này có liên quan gì tới em đâu.” Diệu Tinh khẽ nói. Dạ Khuynh là nơi cô hận nhất, cũng tại nơi đó, cô mất đi Mộ Thần, thậm chí, ngay cả cơ hội giải thích hiểu lầm với anh cũng không có.
“Sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái hay không?” Alex hỏi. “Anh đã nói em đừng xuất viện sớm như vậy mà!”
“Em không sao!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Không phải Pat nói hôm nay anh có trận tranh tài ư, sao lại…”
“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Giọng Diệu Tinh đầy vẻ không vui,
“Trình Diệu Tinh, tôi không cho em chán ghét tôi. Tôi không cho phép em đi!” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, sau đó cúi xuống nhìn Diệu Tinh, chóp mũi của anh gần như chạm vào trán cô.
Sau lưng Diệu Tinh bị đụng đau, cổ tay thì bị giữ chặt. Chống cự hai lần cũng đều vô ích. “Tiêu Lăng Phong, rõ ràng là anh kêu tôi đi!” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông không nói đạo lý kia.
“Từ khi nào mà em trở nên nghe lời tôi đến vậy?” Tiêu Lăng Phong chế giễu. “Trình Diệu Tinh, có phải em rất hận tôi không? Ngay cả nán lại một giây với tôi thôi mà em cũng đều thấy chán ghét.” Tiêu Lăng Phong hỏi. Lúc này ánh đèn rất mờ. Tiêu Lăng Phong bước đến gần Diệu Tinh, dường như cướp đi mọi không khí, không cho cô thở. “Trả lời tôi!” Anh nhìn cô chằm chằm. “Có phải em hận tôi đến mức, tôi chết đi em mới vừa lòng!”
“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì thế?” Người đàn ông này, lại nổi điên gì nữa đây. Mới vừa rồi còn yếu ớt, hiện tại dáng vẻ lại như muốn ăn thịt người. “Buông tôi ra!”
“Tôi hỏi em có phải tôi chết em sẽ rất vui vẻ không hả!” Tiêu Lăng Phong tiếp tục hỏi. “Tôi làm em ghét đến mức tránh không kịp sao?” Vết thương trên cánh tay càng lúc càng đau, trên trán anh cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mịn. Thái độ không lạnh không nóng của Diệu Tinh làm trong lòng anhvo6 cùng bực bội.
“Tôi không có ý đó!” Diệu Tinh cố gắng lui về sau, nhưng lúc này cô đã dựa sát vào vách tường rồi, không còn chỗ trốn nữa. Hơi thở của Tiêu Lăng Phong phả lên mặt cô, làm cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Vậy em có ý gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, có phải trong lòng em vô cùng thoải mái, cực kỳ thỏa hận!” Tiêu Lăng Phong khẽ cười, cơ thể có chút run rẩy. “Tôi không chết, có phải em cảm thấy thật đáng tiếc đúng không?”
“Tôi không có biến thái như vậy!” Diệu Tinh không vui giãy giụa. “Tiêu Lăng Phong, nếu anh cần giúp đỡ thì anh cứ nói anh muốn như thế nào. Nếu anh không cần, phiền anh buông tay ra!”
“Cho nên, ý của em là tôi biến thái!” Không quan tâm đến thái độ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi, rõ ràng chỉ là một câu nói rất nhẹ nhưng lại làm Diệu Tinh thấy cực kỳ nguy hiểm…