Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 139 : Sự hoảng loạn của cô, nỗi đau đớn của anh

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Giờ phút này, đã đến giờ tan sở, khi Tiêu Lăng Phong đi ra, thì vị trí ngồi của Diệu Tinh, cũng sớm đã không còn bóng người.



"Người phụ nữ này!" Tiêu Lăng Phong cau mày, cầm chìa khóa xe lên chạy ra ngoài. Cô bỏ về trước, đến ngay cả một câu chào anh mà cô cũng không nỡ nói sao? Anh vẫn nghĩ rằng trong khoảng thời gian này, quan hệ của bọn họ đã hòa hoãn với nhau rồi.



Diệu Tinh bước ra khỏi công ty,. mệt mỏi đến phát buồn ngủ. Suốt một ngày một đêm không ngủ, Diệu Tinh có cảm giác mình mệt đến sắp chết đi được.



"Diệu Tinh." Mộ Sở đột nhiên xuất hiện dọa Diệu Tinh giật mình. Ngay cả cơn buồn ngủ vửa ập tới cùng ngủ gật cũng đã bị nén trở lại.



"Alex. Tại sao anh lại ở chỗ này?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở mắt đầy tơ máu kêu lên.



"Anh tới tìm em. Diệu Tinh!Tại sao ngươi đột nhiên em lại không nhận điện thoại của anh. Gọi điện thoại về nhà của em cũng không có người nghe. Đi đến nhà tìm em, thì em không có ở đó. Diệu Tinh, có phải là anh đã làm chuyện gì đó làm cho em không được vui hay không? Nếu đúng là như vậy, em có thể nói với anh. Diệu Tinh, em hãy nói cho anh biết đi. Em đừng nên không thèm để ý tới anh nữa, có được hay không." Mộ Sở lo lắng hỏi Diệu Tinh.



"Alex, anh hãy bình tĩnh một chút, không phải là em không để ý đến anh, mà chì vì thời gian gần đây em quá bận rộn." Diệu Tinh giải thích.



"Diệu Tinh. Anh không muốn em không để ý tới anh!" Mộ Sở đột nhiên ôm Diệu Tinh vào trong ngực. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Anh đã từng cố gắng. Anh nỗ lực nghĩ muốn coi em trở thành thành người bạn thân thiết. Nhưng mà Diệu Tinh, anh thật sự rất đau đớn. Anh đau tưởng như sắp chết rồi." Mộ Sở nói ra một câu đầy vẻ thống khổ: "Diệu Tinh, em cười anh không có tiền đồ cũng được, nhưng mà anh thật sự không thể không có em." Mộ Sở nói xong, liền ôm siết lấy Diệu Tinh thêm chặt hơn. Dường như chỉ sợ cô sẽ biến đi mất vậy!"Diệu Tinh. Anh yêu em, anh yêu em.."



Thật lâu, Diệu Tinh không thể nào hô hấp nổi.



"Diệu Diệu." di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn Mộ Sở đột nhiên khẽ kêu lên tên của cô, càng làm cho mỗi một giây thần kinh Diệu Tinh cũng run rẩy."Anh cũng sẽ giống như Mộ Thần vậy, anh cũng sẽ chăm sóc cho em thật tốt, sẽ yêu em thật nhiều..."



Từ trong mắt Diệu Tinh, những giọt nước mắt rơi xuống. Diệu Diệu? Đã bao lâu rồi cô không còn được nghe thấy gọi tên của mình như thế rồi. Nhìn người đàn ông ở trước mắt, nghe thấy hai từ "Diệu Diệu" kia, Diệu Tinh gần như cho là Mộ Thần của cô đã trở lại.



"Anh biết là em vẫn còn cự tuyệt anh là bởi vì Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh anh sẽ giải quyết chuyện này. Anh cũng sẽ không để ý đến trong quá khứ em như thế nào, anh chỉ muốn được yêu em cả đời, chăm sóc em cả đời! Diệu Tinh, bất kể lúc nào anh cũng sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình." Mộ Sở thâm tình nói với cô.



Diệu Tinh khóc ròng, cả mặt lẫn đôi môi của cô cũng đang run rẩy. Giờ phút này, nói cô không cảm động, không rung động, thì không thể nào, nhưng mà... Cô chưa cảm nhận được rõ ràng lắm. Thứ làm cô dao động, là lời nói của anh, hay là... khuôn mặt của anh...


"Anh đúng là đồ khốn kiếp!" Tiêu Lăng Phong mắng to, lại tiếp tục tung một quyền sang.



"A!" Nhìn Mộ Sở ngã xuống trên mặt đất. Diệu Tinh kinh hãi kêu lên thành tiếng."Tiêu Lăng Phong, có phải anh đã điên rồi hay không vậy!" Diệu Tinh kêu lên, đẩy Tiêu Lăng Phong một cái, chạy đến bên cạnh Mộ Sở: "Alex anh có làm sao không? Sao anh lại ngu đần như vậy chứ! Anh ấy đánh anh, anh lại không biết đường mà tránh đi hay sao?"



Tiêu Lăng Phong lui về phía sau một bước mới đứng vững lại được. Nhìn bộ dáng Diệu Tinh khẩn trương như vậy. Quả đấm của anh từ từ nắm chặt, cô thế mà lại đẩy anh vì một người đàn ông khác. Sự đau đớn từ trong ngực anh cứ thế lan tràn ra, từng chút, từng chút một...



"Anh có đau không?" Diệu Tinh lo lắng hỏi một câu, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi của Mộ Sở.



Không thể nào nhìn nổi cảnh tượng này được nữa, Tiêu Lăng Phong tiến lên phía trước, đưa tay ra kéo Diệu Tinh một cái.



"Tiêu Lăng Phong, anh làm gì vậy. Buông tôi ra!" Diệu Tinh giùng giằng.



"Trình Diệu Tinh, nếu như em không muốn anh ta bị làm sao, thì hãy ngoan ngoãn cho tôi một chút!" Tiêu Lăng Phong hung hăng nghiến chặt răng, bàn tay đang nắm cổ tay Diệu Tinh run lên vì tức giận.



"Anh đúng là bị bệnh thần kinh! Lúc này anh mà không chịu buông tay, tôi sẽ kêu cứu đấy!" Diệu Tinh dùng sức giãy giụa.



"Em cứ kêu cứu đi! Đúng lúc tất cả mọi người đều đang ở đây!" Tiêu Lăng Phong nhìn đám nhân viên đang đứng vây quanh xem náo nhiệt, “Tôi cũng muốn nhìn xem một chút, liệu có người nào đến giúp em hay không!" Anh nói xong, túm luôn lấy Diệu Tinh xoải bước đi về phía xe của mình.



"Tiêu Lăng Phong, anh..."



"Đi vào!" Tiêu Lăng Phong không vui, đẩy mạnh Diệu Tinh vào trong xe, dùng sức đóng cửa lại.



"Tiêu Lăng Phong, anh…cái người điên này." Diệu Tinh lớn tiếng kêu.



"Trình Diệu Tinh, em còn dám lải nhải dài dòng nữa. Tôi sẽ cho em biết, cái gọi là kẻ điên là thế nào..." Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi đỏ hồng của Diệu Tinh lớn tiếng quát...