Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 140 : Tôi cưỡng bách em thì làm sao?
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
"Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì vậy, buông tôi ra!" Diệu Tinh giãy giụa lớn tiếng kêu vẻ đầy bất an.
"Trình Diệu Tinh, em câm miệng lại cho tôi!" Tiêu Lăng Phong lôi Diệu Tinh từ trong thang máy ra ngoài, mở cửa nhà trọ ra, đẩy cô ngã xuống trên ghế sa lon.
Diệu Tinh ngã vào trên chiếc sô pha mềm nhũn, cô không đến nỗi bị đau đầu, nhưng mà động tác này của anh quá mức đột ngột, nên đã làm cho đầu óc cô cảm thấy có chút choáng váng. Anh lại đang phát hỏa cái gì nữa đây! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,Đánh người chính là anh, uy hiếp người cũng vẫn chính là anh! Anh thực sự không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
Bởi vì tức giận mà ngực của Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt. Nhìn dáng vẻ thở phì phò của Diệu Tinh, anh liền nhớ đến vẻ mặt của cô khi lo lắng cho Alex, từ đó trong lòng càng thêm bị mất thăng bằng.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh kêu lên, cô còn chưa kịp nhổm người dậy, Tiêu Lăng Phong đã ghé người đến áp xuống rồi.
"Trình Diệu Tinh, em có biết em đáng hận biết bao nhiêu không hả?" Tiêu Lăng Phong hung hăng hỏi.
"Anh nghĩ cái gì vậy, làm gì thế?" Diệu Tinh bị hơi thở nguy hiểm của anh bao phủ hoàn toàn nên có chút hoảng hốt.
"Trình Diệu Tinh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),tại sao lần nào cũng vậy, mỗi lần sau khi em chọc giận tôi rồi thì em mới biết sợ là sao?" Tiêu Lăng Phong cắn răng."Em đã để lời nói của tôi vào tai này rồi lại ra tai kia có phải hay không? Tôi đã từng nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Em hãy cách xa cái gã Alex kia ra một chút!" Anh hét to.
"Tiêu Lăng Phong, anh bị bệnh thần kinh à! Anh là người thế nào với tôi chứ, tại sao anh cứ quản mấy chuyện của tôi như vậy?" Diệu Tinh bất mãn kêu lên."Tránh ra."
"Em thử nói xem, tôi là gì của em?" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm của Diệu Tinh lạnh lùng hỏi."Chúng ta đã từng lên giường với nhau một lượt rồi, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn em nói xem, liệu tôi có quyền được quản em hay không, hả?" Hơi thở của anh lạnh như băng phun lên trên mặt Diệu Tinh.
"Có biết bao nhiêu người đã lên giường với anh, tại sao anh không đi quảnngười khác!" Diệu Tinh tức giận hỏi lại."Buông tôi ra!" Diệu Tinh bất mãn giãy giụa. Anh vậy mà lại có thể nói ra cái chuyện này như thế! Đã từng lên giường với nhau một lượt rồi thì sao chứ? A... thật buồn cười.
Bộ dạng gương mặt đầy nước mắt của Diệu Tinh vẫn hiện lên ở trong đầu anh. Cô không nói gì, cũng không cự tuyệt, làm cho anh đau đến không thể nào chụ nổi. Sự trầm mặc của cô giống như đang nói: Tiêu Lăng Phong, ngoại trừ việc anh cường bạo tôi ra, anh còn có thể làm được cái gì đây...
Hồi lâu, Tiêu Lăng Phong mới từ trong bồn tắm đứng lên, quần áo ướt dính bết bát vào trên người anh, cực kỳ khó chịu.
Diệu Tinh vẫn vùi người ở trên ghế sô pha như cũ. Cô ôm đầu gối, thân thể co rút lại thành một đoàn. Cổ áo bị kéo đến giãn ra, trượt xuống, để lộ ra một bên bả vai xinh đẹp, ở phía trên có một dấu hôn màu đỏ. Nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ, đầy vẻ miễn cưỡng, Tiêu Lăng Phong từ từ nắm chặt tay mình lại thành quả đấm.
"Đừng khóc!" Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệu Tinh."Diệu Tinh. Không phảilà anh cố ý như vậy đâu."Anh hạ thấp giọng nói xin lỗi cô. Khi anh định đưa tay lên sửa sang lại quần áo của Diệu Tinh, kết quả lại bị cô né tránh vì đã quá hoảng sợ.
Tiêu Lăng Phong cười một chút, lúng túng thu tay lại. Tiêu Lăng Phong, nhìn một chút, đối với Diệu Tinh, anh vĩnh viễn giống như một ôn dịch mà cô tránh không kịp.
"Hành động này của tôi thực sự đã quá manh động rồi. Diệu Tinh, tôi nói lời xin lỗi với em, nhưng mà tôi cũng rất muốn em hãy tin lời của tôi. Alex, không phải là một con người giống như những suy nghĩ đơn giản của em đâu."
Diệu Tinh ngước mắt lên nhìn Tiêu Lăng Phong."Tiêu Lăng Phong, đây chính là lý do mà anh muốn làm tổn thương tôi hay sao?"
Vẻ mặt Diệu Tinh tràn ngập vẻ không tín nhiệm, thật giống như một cái tát đánh vào trên mặt của Tiêu Lăng Phong: “Em hiểu rõ hắn ta được bao nhiêu chứ? Em có biết thân phận của hắn như thế nào không?" Tiếng khóc thút thít cùng với câu hỏi đầy sự hoài nghi của Diệu Tinh, rốt cục đã làm cho Lăng Phong phải nổi giận.
"Thân phận của anh ấy và tôi đây thì có quan hệ gì với nhau hay sao?" Diệu Tinh khóc, nơi cổ họng có chút khàn khàn.
"Hắc... Em có thể yêu anh ta đến như vậy sao? Ngay cả thân phận của anh ta như thế nào, em cũng có thể không thèm để ý..." Tiêu Lăng Phong la lớn.