Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 166 : Làm người phụ nữ của anh có được không?

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Diệu Tinh để chân trần như vậy đi ở trên đường, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo giẫm ở trên đường còn có lưu lại ánh mặt trời ấm áp.



Thật ấm áp quá! Diệu Tinh vén mái tóc dài ra sau vành tai, trên mặt không có một chút trang điểm, nhưng vẻ thanh tân của cô làm cho người ta không nhịn được mà phải nhìn lâu thêm mấy lần.



Trong lòng Diệu Tinh lúc này nỗi đau đớn cùng mất mác vẫn đang lấp kín tràn đầy như cũ. Những lời nói nhục mạ lẫn vẻ mặt khinh thường của Tiêu Lăng Phong giống như một tảng đá đè ép khiến cô không cách nào hô hấp nổi.



Nhã Đình, Nhã Đình... giọng nói của Tiêu Lăng Phong cứ vang vọng thật lâu ở bên tai. @MeBau*[email protected]@ Rõ ràng không nên quan tâm, nhưng mà tại sao, khi nghe thấy từ trong miệng của anh gọi tên của người khác, thì trong lòng cô lại thấy khổ sở không chịu nổi như vậy, không, phải là đau đến mức khó có thể chịu được.



Tiêu Lăng Phong, anh luôn mồm luôn miệng kêu tên Đường Nhã Đình, rõ ràng anh vẫn chưa quên được cô ta, vậy mà anh lại làm ra chuyện như vậy đối với tôi! Vậy anh coi tôi là cái gì đây, đây chính là tình yêu của anh đối với Đường Nhã Đình hay sao? Mặc dù cô ta làm ra nhiều chuyện sai qua đáng như thế, vậy mà, anh cũng có thể không thèm để ý chút nào sao?



Diệu Tinh chua xót nghĩ tới, thời điểm nước mắt ở trong tròng mắt sắp rơi xuống, người cô đột nhiên cứng đờ. Trình Diệu Tinh, hiện tại mày đang làm gì thế? Anh ta như thế nào, anh ta yêu người nào, nghĩ muốn người nào, như vậy có liên quan gì đến mày kia chứ?...



Trình Diệu Tinh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  mày không cần quan tâm, đúng vậy, mày tuyệt đối không quan tâm. Diệu Tinh hốt hoảng lắc lắc đầu, ngón tay cũng bắt đầu nắm thật chặc lại thành quyền, níu lấy y phục, sau đó từ từ bước đi. Khi cô đi qua đường ngang thì suýt nữa liền bị xe đi trên đường đụng vào... Pim pim, còi xe kêu lên, sau đó gào thét lướt qua bên người Diệu Tinh. "A!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng. Mộ Sở ngồi ở trong xe quan sát phía xa xa cũng bị dọa cho sợ đến mức cũng hít một hơi.



"Thiếu chủ. Làm sao bây giờ?" Lệ Viêm thử hỏi thăm dò hỏi. "Lúc này bộ dạng tinh thần của cô ấy có vẻ hoảng hốt cực kỳ nguy hiểm." Anh nói xong không để lại dấu vết quan sát Mộ Sở. Ám Dạ Thiếu chủ coi như gặp phải chuyện sinh tử cũng không hề sợ hãi, thế nhưng lúc này cũng bởi vì kinh sợ mà sắc mặt sắc trắng bệch ra.



Ánh mắt của Mộ Sở nhìn chăm chú vào bộ dạng lúc này đầy chật vật, không chịu nổi của Diệu Tinh. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Y phục trên người cô thoạt nhìn thật sự không thoải mái, thậm chí,  ngay cả giầy để đi dưới chân cũng không có.



Cô gái này. Anh âm thầm cắn răng. Thế nào, lại bị Tiêu Lăng Phong ném đi ra ngoài như vậy?



"Thiếu chủ?" Lệ Viêm cố gắng giúp Mộ Sở xây dựng bậc thang. Hi vọng Mộ Sở có thể mở miệng, mang Diệu Tinh đi. Nếu như không phải là bởi vì lo lắng, Thiếu chủ cũng sẽ không vội vã nhìn Dương Nhược Thi một cái thì đã bỏ chạy đi như vậy. Anh cách cửa sổ xe nhìn Diệu Tinh. Rõ ràng không có gì đặc biệt khác thường. Thế nhưng nó lại có thể làm cho Mộ Sở lãnh khốc vô tình kia phải rung động, ngay cả một người lạnh lùng giá băng như Lãnh Liệt, cũng có mấy phần đặc biệt đối với cô.



Ánh mắt của Mộ Sở vẫn dõi theo Diệu Tinh. Dưới trời chiều, bóng dáng Diệu Tinh thoạt nhìn, cực kỳ cô tịch, cực kỳ thê lương. Đau đớn, cứ lan tràn ra từng tấc từng tấc, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mộ Sở thật sự rất muốn xông tới, ôm cô ôm vào trong ngực mình.



Mộ Sở mấp máy đôi môi.




Diệu Tinh cúi đầu. Dùng sự trầm mặc của mình làm câu trả lời.



"Hiện tại em rời khỏi nơi này cùng với anh có được hay không?" Mộ Sở thử hỏi một câu thăm dò. Nói thế nào, hiện tại anh và Tiêu Lăng Phong chính là đang ở thời điểm mâu thuẫn ầm ĩ, nếu muốn kéo Diệu Tinh từ bên cạnh Tiêu Lăng Phong ra ngoài, cũng không phải là chuyện không thể nào.



Rời đi, cô dĩ nhiên nguyện ý rời đi, từ lâu lắm rồi, cho tới nay, chẳng phải là cô vẫn luôn ao ước muốn được rời đi như vậy hay sao! Nhưng mà… Tại sao, giờ phút này, khi nghĩ sẽ phải rời đi lần nữa, thì trong lòng cô lại có cảm giác là lạ...



"Diệu Tinh, em nguyện ý không?" Mộ Sở nắm lấy bả vai Diệu Tinh, lòng bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc trực tiếp trượt trên lớp da mịn màng, làm cho hô hấp  của Mộ Sở bị ức chế. Đầu ngón tay của anh có một chút run rẩy, thậm chí nhịp thở cũng trở nên không vững vàng.



Diệu Tinh khẩn trương muốn lui về phía sau tránh né, nhưng lại bị Mộ Sở nắm lấy bả vai thật chặc: "Diệu Diệu" anh khẽ gọi một tiếng. Nhìn cô gái trẻ trước mắt bởi vì khẩn trương mà lúc này ánh mắt nhìn đầy vẻ hoảng sợ, giống như là một chú nai con vẫn đang bị hoảng sợ. Mộ Sở vẫn nhìn như vậy, không dời bỏ được tầm mắt đi nơi khác.



Dư quang của chút nắng chiều cuối cùng vừa vặn chiếu vào. Đứng ở cửa sổ, lông mi của Diệu Tinh được thoa lên một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, nhẹ nhàng rải lên phía sau mái tóc của Diệu Tinh. Mộ Sở nhìn vào chiếc xương quai xanh xinh đẹp của Diệu Tinh, sau đó chậm rãi cúi đầu ấn xuống nơi nào đómột nụ hôn...



"Alex!" Bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh hoảng sợ khước từ thân thể của Mộ Sở. Alex nhìn qua cũng không cường tráng, thậm chí còn có một chút mảnh mai giống như thiếu niên vậy. Nhưng khi chạm vào thân thể của anh, thì Diệu Tinh chợt phát giác ra, dưới bàn tay của cô là một cảm giác thô sáp.



"Gọi anh là A Sở." Mộ Sở chống đỡ vào cái trán của Diệu Tinh. "Về sau, anh cũng sẽ gọi em là Diệu Diệu, có được hay không…" Mộ Sở hỏi, sau đó ôm Diệu Tinh vào trong ngực.



"Alex, đừng..."



"Diệu Diệu!" Mộ Sở nhắm mắt lại, mùi thơm của sữa tắm lẫn mùi thơm riêng có của cơ thể người con gái chui vào trong hơi thở của anh. "Anh thật sự thích em." Mộ Sở nói xong, chợt bắt đầu không thể khống chế được  nữa, khẽ hôn lên gương mặt và mái tóc của cô.



"A Sở." Diệu Tinh kêu lên có chút lấy lòng kêu. "Anh đừng như vậy nữa có được hay không? Anh… anh đã nói là sẽ không làm những chuyện mà em không thích." Diệu Tinh cố gắng tĩnh táo, từ Tiêu Lăng Phong cô đã có được kinh nghiệm, lúc này, nếu càng giãy dụa sẽ càng nguy hiểm...



"Nhưng mà Diệu Diệu. Anh là đàn ông, đối với em, cho tới bây giờ anh vẫn không phải là không có ham muốn, không có yêu cầu. Anh nghĩ muốn có em ở đây, ở bên cạnh anh, muốn em yêu anh! Anh nghĩ muốn em làm người phụ nữ của anh..."