Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 167 : Là cô ấy quyến rũ anh
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
"Nhưng mà Diệu Diệu. Anh là đàn ông, đối với em, cho tới bây giờ anh vẫn không phải là không có ham muốn, không có yêu cầu. Anh nghĩ muốn có em ở đây, ở bên cạnh anh, muốn em yêu anh! Anh nghĩ muốn em làm người phụ nữ của anh..."
Diệu Tinh bị những lời này dọa cho sợ đến mức không nói nổi ra lời. Cô nhìn Mộ Sở."Alex... Em, ưm..." Không đợi Diệu Tinh nói những gì, môi của Mộ Sở đã bao trùm xuống, nụ hôn ập tới mạnh mẽ, cường thế, mãnh liệt!
Ừm... Tay Diệu Tinh dùng sức nghĩ muốn đẩy Mộ Sở ra, nhưng là giờ phút này cô có vẻ nhỏ bé trước khí lực của anh...
Mộ Sở cường thế cạy hàm răng của Diệu Tinh, hút lấy sự ngọt ngào ở trong miệng của cô, không để cho cô bất kỳ sự trốn tránh lẫn cơ hội cự tuyệt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bàn tay của anh chậm rãi dao động trợt ở sau lưng mảnh khảnh của cô
Ừm! Diệu Tinh cực kỳ sợ hãi. Bàn tay Mộ Sở dao động một chút xíu đến khoảng giữa thân thể của hai người, thử thăm dò đặt lên hai mảnh non mềm. Trong nháy mắt, gần như Diệu Tinh cũng không dám hít thở nữa
Không chỉ có một mình Diệu Tinh căng thẳng, cũng bởi vì cử động này của mình mà trong nháy mắt hô hấp của Mộ Sở như chợt dừng lại! Anh không phải là chưa từng đụng đến phụ nữ, thời điểm anh vui vẻ, cũng sẽ cùng với cô gái ở bên cạnh mình làm nhiều chuyện, bất kể động tác lớn mật như thế nào, gương mặt anh cũng có thể không hề đổi sắc…
Nhưng mà bây giờ không biết là thế nào, mới vừa rồi, làm chuyện kia một chút, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn vậy mà chỉ chớp mắt, anh cảm giác thấy trái tim của mình cũng đang run rẩy.
Diệu Tinh dùng sức lắc đầu.
"Không, không muốn..." Mộ Sở đuổi theo môi Diệu Tinh, không để cho cô có cơ hội nói với anh.
Diệu Tinh tránh cũng không tránh khỏi, ngay cả cơ hội để hô hấp cũng không có. Ngực bởi vì hít thở không thông một thời gian dài mà trở nên khoa chịu và đau đớn. Mộ Sở ôm lấy Diệu Tinh, cưỡng chế mang cô tới bên giường. Hai người nhất tề ngã vào đống chăn mềm mại.
"Alex, đừng, đừng như vậy." Diệu Tinh vừa tham lam hô hấp, vừa kêu gọi tên Mộ Sở, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại một chút.
"Diệu Diệu!" Lòng bàn tay Mộ Sở bao trùm gương mặt Diệu Tinh khẽ vuốt ve. @MeBau*[email protected]@ "Anh không tỉnh táo được, mà cũng không muốn tỉnh táo." Anh trầm thấp nói xong nhìn Diệu Tinh, đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt.
Diệu Tinh đã ăn mặc thành ra như vậy rồi chạy đi như thế, có chuyện gì đã từng phát sinh cũng đã quá rõ ràng rồi. Tiêu Lăng Phong, không nghĩ tới công ty của mày đã bị loạn thành một đoàn như vậy rồi, thế mà mày vẫn còn có nhã hứng như thế. Anh nhìn dấu vết trên người Diệu Tinh, híp ánh mắt lại một cái, tức giận hôn xuống.
"Alex, anh làm cái gì vậy?" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên: "Anh buông em ra." Cô giãy giụa, nhưng ngược lại, lại càng bị Mộ Sở siết chặt lấy mình hơn. "Buông tay."
"Nhược Thi, thật xin lỗi, anh không nên không chịu đựng được sự hấp dẫn, thật xin lỗi..." Anh tàn nhẫn nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sắc mặt trắng bệch lẫn ánh mắt không thể tin được của Diệu Tinh!
Ý tứ của anh chính là cô quyến rũ anh? Đôi môi Diệu Tinh run rẩy, nhưng không cách nào phát ra âm thanh, mới vừa rồi, rõ ràng là anh đã cưỡng bách cô… Vậy mà tại sao anh lại có thể nói ra lời như vậy...
Ngón tay Mộ Sở bóp lại thật chặc ở chung một chỗ. Anh nghiêng mặt không nhìn tới vẻ mặt phải chịu sự tổn thương của Diệu Tinh …
Chậm rãi đỡ lấy ngực, Diệu Tinh hé miệng, phí sức thở hào hển. Từng giọt nước mắt tròn lớn chừng hạt đậu cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy...
Dương Nhược Thi mềm yếu ôm lấy Mộ Sở, khóc thút thít. Nhưng ánh mắt của cô lại vẫn nhìn Diệu Tinh. Hừ. Trình Diệu Tinh, A Sở hận chết người đã hại chết Mộ Thần, chỉ cần anh ấy tin tưởng là cô đã hại chết Mộ Thần, vậy thì anh ấy cũng sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với cô...
Không, không phải là như vậy, tôi không có hại chết Mộ Thần, tôi không có...
Cốc cốc cốc...
"Thiếu gia, váy áo đã mua về rồi." Ngoài cửa giọng nữ âm u lạnh lẽo trầm thấp, khiến cho Diệu Tinh vốn đang cảm thấy lạnh lẽo run rẩy, chợt giật mình một cái.
"Trình tiểu thư, em không có ý định đi thay đổi quần áo một chút hay sao? Hay là em vẫn có ý định, muốn làm nốt chuyện chúng ta vẫn còn chưa kịp làm xong?" Ở trong mắt Mộ Sở, Diệu Tinh nhìn thấy sự chế giễu lẫn trêu cợt trước nay chưa từng có. Người này thật sự là Alex sao? Tại sao hoàn toàn giống như là đã đổi thành một người khác vậy.
Nước mắt trên mặt Diệu Tinh biến mất. Cô vội vả đứng dậy. Nhanh chóng muốn chạy đi...
"Cứ như vậy liền chạy trốn sao?" Mộ Sở níu lại cổ tay Diệu Tinh, "Tôi còn tưởng rằng em có nhiều dũng cảm hơn cơ đấy." Anh thoáng dùng sức một cái kéo Diệu Tinh trở về. Diệu Tinh đụng gần trong ngực của anh. Váy áo lỏng lẻo mặc trên người cũng bị tuột ra đôi chút. Mộ Sở không chút kiêng dè nhìn làn da tuyết trắng kia.
"Cứ như vậy vẫn còn muốn quyến rũ người khác sao? Trình Diệu Tinh, em vẫn luôn luôn đều tự tin như vậy hay sao?" Mộ Sở nhíu mi: "Nếu như em cởi bỏ tất cả ra, thì có lẽ, tôi sẽ còn cảm thấy có chút hứng thú! Như thế nào, em có muốn thử một chút hay không?" Anh nhấc cằm của Diệu Tinh lên, Diệu Tinh tức giận vung tay lên, nhưng mà bởi vì cái khuôn mặt đang bày ra kia giống mặt Mộ Thần như đúc, cô thực sự vẫn không thể nào hạ bàn tay rơi xuống gương mặt đó được.
"Hoặc là, em nghĩ muốn cố làm ra vẻ căng thẳng, có cần tôi giúp em không?" Mộ Sở nói xong một tay kéo Diệu Tinh, một tay khác nắm lấy váy áo của cô. Váy áo bị nắm trong lòng bàn tay Mộ Sở, cứ như vậy thoát dần khỏi nắm giữ trong tay của Diệu Tinh…