Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 193 : Lại bị bỏ thuốc kích dục

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Diệu Tinh ngồi ở chỗ đó, nhìn Hạ Cẩm Trình áp sát tới gần, cô cảm thấy có một chút bất an, theo bản năng cô muốn lui về phía sau để tránh né. Nhưng mà lúc này toàn thân cô khó chịu giống như đang bị lửa thiêu. Cô dùng sức lắc đầu, kéo kéo cổ áo vẻ không thoải mái, cố gắng hết sức suy nghĩ muốn đứng dậy rời đi,



Lúc này tay của cô đã bị Hạ Cẩm Trình kéo lên.



"Diệu Tinh." Hạ Cẩm Trình khẽ gọi, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên những ngón tay của Diệu Tinh.



"Cẩm Trình, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh rút về tay, thân thể lảo đảo một cái, phải vịn vào cái bàn mới coi như đứng vững lại được. Cô dùng sức lắc lắc đầu, đã từng có lần thứ nhất, không đúng, là đã trải qua hai lần như vậy, cô biết rất rõ ràng lúc này chuyện gì đang xảy ra với mình. Diệu Tinh dùng sức nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài khảm vào trong lòng bàn tay cô, rất đau, tuy nhiên cô không thể làm cho ý chí của mình được thanh tĩnh. Diệu Tinh khẩn trương nắm lấy vạt áo, không được, không thể...



Hạ Cẩm Trình dùng sức lắc lắc đầu. Hèn hạ, anh tự thầm mắng. Rốt cuộc là người nào, anh vừa mới trở lại đây vậy mà đã cứ như vậy tính toán anh sao! "Mẹ kiếp!" Hạ Cẩm Trình mắng, cố gắng suy nghĩ muốn khống chế lại bản thân mình, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản được công hiệu của thuốc. Nhìn Diệu Tinh đang ở trước mắt, anh nuốt nuốt:  "Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình khẽ gọi một tiếng, sau đó anh đưa tay kéo cô lại.



"Cẩm Trình, anh đừng như vậy. Hãy tỉnh táo lại một chút a!" Cô giùng giằng, nhưng mà trong lòng cô lại có rất nhiều khát vọng đối với loại đụng chạm như thế này. Ngay lúc này Diệu Tinh đã bắt đầu có chút không tự chủ giống như Hạ Cẩm Trình, ngang nhiên xông tới…



"Diệu Tinh!" Công hiệu mạnh mẽ của thuốc ăn mòn thần kinh của Hạ Cẩm Trình, tựa như rất nhanh anh sẽ không thể khống chế nổi mình nữa. Hạ Cẩm Trình dùng lực đưa tay nắm lấy cái ly để bên cạnh. Tách, theo âm thanh chát chúa vang lên, chiếc ly thủy tinh bị vỡ tan tành đâm vào trong lòng bàn tay Hạ Cẩm Trình.



Anh đau đến mức rên lên một tiếng, ý thức cũng đã hơi tỉnh táo ra được mấy phần. Hạ Cẩm Trình thoáng đẩy Diệu Tinh ra một chút. Nhưng mà rất nhanh, anh lại không cách nào khống chế mình. Còn Diệu Tinh, giờ phút này bởi vì công hiệu của thuốc mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Diệu Tinh khe khẽ hé mở đôi môi phấn hồng của mình, trong đôi mắt lộ ra một tia mê ly, mấy sợi tóc nghịch ngợm dính vào trên gương mặt đã phiếm hồng của cô.



"... Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình chống lên cái bàn. Lúc này anh muốn bảo Diệu Tinh đi, nhưng khi nhìn thấy Diệu Tinh cũng đã bị hạ độc giống như mình, nhưng mà nếu như không đi... Anh nắm thật chặc quả đấm."Thật xin lỗi, là anh đã làm liên lụy đến em, thật áy náy..." 



Hạ Cẩm Trình áy náy nói, sau đó anh vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh, không thể kiềm chế nổi liền hôn lên cái trán của Diệu Tinh, đuổi theo đôi môi đang né tránh kia. "Diệu Tinh..." Hạ Cẩm Trình kêu lên, trong giọng nói tràn đầy các loại cảm xúc lẫn lộn, vừa áy náy vừa quyến rũ. "Anh không muốn như vậy..." 



Hạ Cẩm Trình vừa nói đầy vẻ áy náy, máu ở trong lòng bàn tay của anh đã nhiễm đỏ quần áo của Diệu Tinh, "Thật xin lỗi..."




"Trình Diệu Tinh. Em hãy mở mắt nhìn thật rõ ràng, em có biết anh là ai không?" Hơi thở của thô sáp của Tiêu Lăng Phong gấp gáp, anh nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, anh rất nhanh sẽ không thể khống chế được mình nữa rồi. Nhưng mà anh lại rất sợ, nếu như anh thật sự làm, thì sẽ bị phải nghe thấy từ trong miệng Diệu Tinh thốt ra cái tên của người khác, lại càng sợ, sua khi Diệu Tinh đã thanh tĩnh lại, cô sẽ trách anh.



"Tiêu Lăng Phong, anh là Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh đáp trả. Sau đó tiếp tục cọ sát trên người Tiêu Lăng Phong. Bàn tay nhỏ bé của cô lại càng thêm càn rỡ, liên tục di chuyển ở trên người của anh...



"Ừ..." Tiêu Lăng Phong rên lên một tiếng tóm được bàn tay đang làm xằng bậy của Diệu Tinh: "Đừng làm loạn nữa!" Anh cố gắng đè nén lại mình.



Diệu Tinh không để ý tới lời nói của Tiêu Lăng Phong, cứ ôm thật chặc lấy anh: "Lăng Phong... Em thật khó chịu. Giúp em một chút có được hay không." Diệu Tinh  bất lực lên tiếng cầu xin, tự mình lôi kéo quần áo của mình, trong lúc lơ đãng, móng tay bén nhọn của cô đã cào xước da tay của anh, lưu lại một đường rướm máu thật dài...



Tiêu Lăng Phong nắm tay thành quả đấm thật chặt. Anh ôm Diệu Tinh vào trong ngực, hôn lên môi của cô. Dùng lực mà hôn, tựa như muốn phóng thích toàn bộ dục vọng hồi lâu vẫn bị áp chế ở trong thân thể ra ngoài.



“Ừm!” Diệu Tinh vô ý thức hừ nhẹ một tiếng. Cô vòng tay quanh cổ Tiêu Lăng Phong, nồng nhiệt đáp lại. Tựa như nhiệt độ lạnh lẽo của nước cũng không đủ để dập tắt được sự nhiệt tình lúc này...



Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi ra ngoài, cũng không để ý đến hai người vẫn còn đang ướt dầm dề một mảnh, trực tiếp ngã vào trong chiếc giường mềm mại...



Cảm giác sự nồng cháy nhiệt tình còn nhiều hơn cả so với trong tưởng tượng. Diệu Tinh cũng chủ động dịu dàng hơn cả dự đoán, mấy lần Tiêu Lăng Phong đã gần như đã sắp không thể khống chế được mình nữa rồi.



"Lăng Phong..." Diệu Tinh khẽ gọi, móng tay thật dài của cô đã cào rách một đường trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong.



Nhịp tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên như dừng lại, thân thể nhìn gần như đã trở nên mê loạn. Anh đau lòng hôn lên ánh mắt Diệu Tinh: "Diệu Tinh, anh yêu em..." Anh thâm tình thú tội đồng thời cũng thay đổi trở nê càng dịu dàng hơn...