Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 194 : Tiêu Lăng Phong, anh còn có em...

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Cuồng nhiệt cả đêm, gần như không có điểm cuối. Khi Diệu Tinh an tĩnh lại thì ngoài cửa sổ đã lộ ra tia nắng ban mai. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên những giọt mồ hôi trên chóp mũi của Diệu Tinh, khóe miệng anh lộ ra nụ cười dịu dàng. Diệu Tinh, em là của anh... Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.



Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, hàng lông mi dài giống như cánh bướm thoáng chớp nhớp nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi mở ra. Toàn thân cô giống như đã rời rã ra vậy. Trên mặt cô cũng tràn đầy sự ủ rũ, mệt mỏi...



Nhẹ nhàng hô hấp một chút, Diệu Tinh trườn ra khỏi cánh tay đang đè ép ở trên người, khiến cô không có cách nào hô hấp bình thường được. Diệu Tinh quay mặt sang, nhìn người đàn ông đang ở trần ở bên cạnh mình, trong lòng Diệu Tinh cả kinh. Suốt cả đêm qua điên cuồng như thế nào, @MeBau*[email protected]@  vào thời khắc này cô cũng rõ ràng. Diệu Tinh chớp chớp mắt mấy cái, sau đó ở kêu lên thành tiếng sắc nhọn lấy tay che miệng lại



Trời ạ! Trong lòng của cô rối loạn thành một nùi.



Giờ phút này trên người của cô đang mặc áo sơ mi của Tiêu Lăng Phong. Lúc này cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại phát giác giờ phút này cô gần như không còn sức lực nữa, cô cũng sợ làm thức tỉnh Tiêu Lăng Phong. Nếu như anh tỉnh giấc, cô không biết sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nữa... Cô phiền não dùng chăn che kín đầu mình, Trình Diệu Tinh, mày đúng là điên rồi, điên rồi...



Tiêu Lăng Phong mở mắt, nhìn Diệu Tinh tay đang run rẩy nắm chăn thật chặt, anh cười khẽ một tiếng, kéo chăn xuống.



"..." Diệu Tinh vừa định lớn tiếng hỏi anh làm gì, nhưng mà nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí ngay cả mở miệng cô cũng không có dũng khí nữa, chỉ lặng lẽ co người lại, lui xuống phía dưới một chút, nghiêm nghiêm thật thật che kín người mình lại.



"Em xấu hổ!" Tiêu Lăng Phong trần thuật sự thật: "Diệu Tinh, đến bây giờ em đã tỉnh táo lại chưa?" Anh nghiêm túc hỏi.



Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong chờ nghe câu cuối của anh.



"Đến bây giờ em có hối hận không? Hoặc là, em có trách anh không?" Tiêu Lăng Phong hỏi tới. Cái vấn đề này thật quá trọng yếu.



Diệu Tinh không hiểu, ý của anh thế này là gì vậy? Tại sao lúc này anh lại hỏi cô một vấn đề như vậy? Tại thời điểm như vậy, chẳng lẽ anh muốn cô nói, cô không trách anh, cô rất vui vẻ khi cùng với anh như vậy hay sao?



"Anh đang nói chuyện với em đó!" Thấy Diệu Tinh không mở miệng Tiêu Lăng Phong hỏi dồn cô.



"Vậy anh muốn em phải nói gì với anh đây?" Diệu Tinh hỏi.
Tại biệt thự của Tiêu Lăng Phong.



Tiêu Lăng Phong một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng tắm đi ra. Diệu Tinh thì vẫn như cũ, tựa như động đậy một cái cũng không còn sức lực nữa, đang tham lam thở hổn hển, tựa như là một con cá bị ném lên  trên bờ vậy.



"Em rời giường đi, anh đã gọi đồ ăn mà em yêu thích rồi đấy!" Tiêu Lăng Phong đi tới muốn ôm Diệu Tinh dậy, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh mở đọc phần tệp đính kèm, chân mày liền khẽ nhíu lại.



Bên trong tệp đính kèm là vài tấm hình. Ngón tay anh nhẹ nhàng ở di động ở trên màn hình, sắc mặt Tiêu Lăng Phong càng ngày càng kém.



"Sao vậy?" Diệu Tinh nhạy cảm nhận thấy được trong không khí có gì đó khác thường. Cô cố gắng chống đỡ thân thể dậy, Tiêu Lăng Phong đặc biệt vào lúc này đưa di động nhét vào trong tay Diệu Tinh. Hình chụp chính là ở trong quán rượu ngày hôm qua, trên đó là hình Hạ Cẩm Trình đang ôm Diệu Tinh.



"Ách..." Diệu Tinh ngẩn ra, mặc dù cô không có gì cần phải chột dạ, nhưng mà với cá tính chuyên chế cùng ngang ngược của Tiêu Lăng Phong cũng không phải là nói giỡn. "Tiêu Lăng Phong..."



"Hả?" Tiêu Lăng Phong trợn mắt.



"Lăng Phong." Diệu Tinh cẩn thận kêu."Em..."



Tiêu Lăng Phong hài lòng nhìn phản ứng của Diệu Tinh. "Anh ấy thế nào?" Với sự hiểu biết rõ của Tiêu Lăng Phong đối với Hạ Cẩm Trình, chuyện có thể khiến cho Hạ Cẩm Trình trở nên yếu ớt như vậy, nhất định là rất nghiêm trọng.



"Mẹ của anh ấy đã qua đời!" Diệu Tinh nói qua rồi than nhẹ một tiếng. "Cẩm Trình thật sự rất đáng thương..." Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, muốn giải thích, nhưng mà trong lòng anh như có một tiếng nói đang nói cho anh biết, bất quá chỉ là một ôm mà thôi...



"Anh có thể lý giải được hành động này của cậu ta!" Tiêu Lăng Phong đưa tay ôm lấy Diệu Tinh. Anh đã từng điều tra, ba ba của Hạ Cẩm Trình đã  phản bội gia đình, cưới mẹ đẻ của Đường Nhã Đình. "Ba ba của anh cũng là một người có lỗi, ông ấy cũng phản bội gia đình như thế, mẹ của anh cũng qua đời như vậy! Nhưng mà sau đó anh còn có ông nội, nhưng mà Cẩm Trình... Cậu ấy không có gì cả! Anh  có thể lý giải sự thống khổ này của cậu ấy... Diệu Tinh, anh không trách em, nhưng mà, chỉ có thể là lần này thôi, có được hay không..."



Đây là lần thứ nhất Diệu Tinh được nghe Tiêu Lăng Phong nhắc tới chuyện cha mẹ của anh như vậy. Giọng nói mất mát của anh làm cho cô phải  đau lòng. Diệu Tinh từ từ cô ngẩng đầu lên, khẽ vuốt ve gương mặt Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong, anh còn có em..."