Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 220 : Nguy cấp vạn phần
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Nhìn họng súng đen ngòm, Diệu Tinh nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. Bảo bảo, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con! Diệu Tinh run rẩy, trong lòng thật sự không hề nữa ôm một chút hi vọng nào nữa... Lãnh Liệt muốn chống đỡ mình dậy để bảo vệ Diệu Tinh, nhưng mà hết thảy đều có vẻ như lực bất tòng tâm. Mồ hôi hột từ trên trán của anh lăn xuống. Hèn hạ, Minh vậy mà lại bắn vào tay chân của anh. Lãnh Liệt cau mày bịt lấy miệng vết thương thật chặc.
Nghe thấy tiếng động đạn lên cò. Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Để tay ở trên bụng, xong rồi...
Minh đắc ý nhìn Lãnh Liệt chật vật. Tao mặc cho mày ở đó có lợi hại như thế nào, tao cũng không tin rằng mày như vậy mà vẫn không thể chết. Trên đầu đạn đã được thoa thuốc độc rồi, mày không thể sẽ chết nhanh như vậy, nhưng mà cũng có thể không nhanh chóng gây ra cái chết như vậy, có nghĩa là đòn trí mạng này là quá trình làm cho mày muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không thể...
Cộp cộp cộp... Thính giác nhạy cảm làm cho Minh nghe rõ sau lưng có người đang tới. Thời điểm hắn xoay người nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang liều mạng chạy tới.
"Tới thật vừa lúc." Minh cười. Giải quyết cả ba người cùng một lúc xong xuôi là tao đã có thể rời khỏi thành phố T cái địa phương quỷ quái này rồi. Minh chậm rãi giơ súng lên nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong. @MeBau*[email protected]@ Nhìn Tiêu Lăng Phong đang chạy tới đây, hô hấp của Lãnh Liệt gần như đã sắp bị dừng lại. Anh gắng sức nhặt lưỡi dao từ trên đất lên, ném bay về phía Minh. Minh nhanh chóng tránh thoát. Tiêu Lăng Phong cũng mượn cơ hội này đá rơi khẩu sung trong tay Minh xuống. Động tác nhanh đến nỗi làm Minh có chút bị giật mình. Mặc dù hắn bị Lãnh Liệt làm cho phân tâm. Nhưng mà cũng không có lý do gì khiến cho Tiêu Lăng Phong lại có thể nhanh được như vậy chứ! Hắn giơ chân đá về hướng Tiêu Lăng Phong, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại linh hoạt tránh thoát được một lần nữa. Ngược lại khi hắn duỗi chân tới liền bị người kéo chân đi. Bị người khác dùng sức lôi kéo chân, Minh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Hắn cau mày, đè giữ không cho nhúc nhích, tự trách cứ mình đã khinh địch.
Tiêu Lăng Phong có một chút thở gấp, nhìn Lãnh Liệt toàn thân đầy máu, trong ngực của anh cực kỳ buồn bực.
"Mày chính là Minh." Tiêu Lăng Phong trần thuật. "Hãy thả bọn họ ra."
"Mày cảm thấy mày đã biết tao là ai rồi, tao lại có thể thả bọn họ ra được hay sao?" Minh buồn cười: "Đừng có nằm mơ! Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tao sẽ dọn sạch sẽ tất cả lũ chúng mày cùng một lúc, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), tao sẽ báo thù cho một nhà của thiếu gia."
"Mày nói thật dễ nghe. Lúc Mộ Ngự Thiên rời đi, mày còn không biết ông ấy đã ở nơi nào nữa!" Tiêu Lăng Phong đối đáp nhưng trong long anh có ý nhìn về phía Diệu Tinh. Thân thể của cô có chút phát run, nhìn thấy cô ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, tim của Tiêu Lăng Phong nhéo lại thật chặc đau đớn một hồi. Hiện tại anh không thể để hao phí thời gian nữa rồi, vết thương của Liệt không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. "Con người mày cũng có vẻ tự tin đó chứ, tưởng chừng rằng chính mình có cảm giác đã gia nhập vào hắc đạo thì… nhưng mà... Minh, mày dường như cũng đã bị bỏ quên một điểm, Tiêu Lăng Phong tao tuy nói là một thương nhân. Nhưng mà... Ông nội tao cũng đã từng là người trong giới quân sự, mày cảm thấy chuyện giành giật đối với tao mà nói, thật sự sẽ hoàn toàn xa lạ hay sao?"
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Minh tựa như cũng ý thức được điểm này. Hắn nhìn khẩu súng trên mặt đất, một cước đá về hướng Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong tránh né không kịp, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứng rắn đón lấy một cước này. Minh mượn cơ hội này đưa tay nhặt lên. Mắt thấy Minh sẽ phải nhặt súng lên, nhưng lại sẽ không thể tiếp tục kịp tránh được một cước thoáng qua sau lưng nữa, Minh bị đá ngã nhà xuống trên mặt đất, một giây kế tiếp, Tiêu Lăng Phong cướp được khẩu súng trong tay.
Cạch! Một tiếng động rất nhỏ vang lên, họng súng liền đã chống đỡ ở trên trán Minh. "Hiện tại, là ai dọn dẹp ai đây?" Tiêu Lăng Phong quệt nhanh vết máu ở khóe miệng: "Về sau đừng mong có ý đồ gì với Diệu Tinh, còn nữa, Liệt đã thoát khỏi tổ chức của các người rồi, sẽ không có một chút quan hệ nào với tổ chức của các người nữa!" Tay của Tiêu Lăng Phong có chút dùng sức, kim loại cứng rắn chống đỡ trên đầu Minh, làm đau một mảnh.
"Diệu Tinh, đừng sợ, tất cả cứ giao cho anh ứng phó. Liệt, ý anh muốn nói là Joe sẽ không có chuyện gì đâu!" Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ vào bả vai Diệu Tinh, nhẹ nhàng đặt lên trên trán Diệu Tinh nụ hôn. Bên trong đương nhiên là Joe. Tiêu Lăng Phong nhìn theo phương hướng Mộ Sở vừa biến mất, thầm nghĩ. Sau đó anh rời ánh mắt đi.
Thời điểm Mộ Sở cùng Lệ Viêm đến hiện trường lớn đã xảy ra chuyện không may kia. Minh đã không còn ở đây, ngay cả vết máu trên hiện trường cũng đã bị xóa sạch không còn. Mộ Sở nắm thật chặc khẩu súng trong tay.
"Hãy tìm kỹ cho tôi, cho dù có phải đào ba thước đất lên, cũng phải lôi được hắn ra cho tôi!" Tiếng rống giận dữ khan đặc của Mộ Sở khuếch tán dần ra trong không khí...
Bệnh viện.
Cảnh sát theo lệ tiến hành thẩm vấn ghi chép mọi chuyện đã xong, bởi vì giải phẫu chậm chạp cũng chưa có kết thúc, cho nên đã lưu lại mấy người để trông chừng, những người khác cũng rất mau thu quân đi nơi khác điều tra,
Thật là kỳ quái, mấy vụ nổ súng gần đây cũng theo như những lần trước, đều nhìn thấy rất rõ là có liên quan đến hai người kia. Làm sao lại có thể đều là ngoài ý muốn đúng lúc như vậy...
Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên ghế, tay chống đỡ thân thể, mồ hôi chảy xuống theo sợi tóc. Đã qua lâu như vậy mà cuộc giải phẫu vẫn chưa có một chút tin tức gì. Anh bất an đứng lên.
Liệt. Anh cần phải kiên trì, chỉ có anh nỗ lực, anh nghĩ muốn cuộc sống mới thì mới có thể sống lại một lần nữa...
Sắc trời dần dần tối xuống. Gió đêm thổi qua cánh cửa thủy tinh kêu u u, âm thanh như vậy làm cho người ta thấy bất an đến cực độ, mấy người cảnh sát tựa như cũng đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, bọn họ đứng lên, đi qua đi lại...
Tách - rốt cục ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu cũng đã tắt. Bác sĩ đi ra ngoài, Tiêu Lăng Phong gần như là xông tới chỉ sau một giây: "Bác sĩ, người bạn của tôi thế nào rồi!" Tiêu Lăng Phong nhìn người bác sĩ, anh giữ vững hô hấp chờ đợi đáp án của vị bác sĩ kia...