Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 228 : Có phải là tôi chết đi thì anh mới cam tâm
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Chuyện càng ngày càng trở nên không ngờ. Ngay cả cơ hội để cho người ta thở dốc cũng không có, cứ thế hai ba lần liên tiếp áp tới.
Diệu Tinh lắc đầu, tại sao lại sẽ như vậy chứ? Cô xoay mặt sang nhìn Mộ Sở. Nhất định là Mộ Sở,
"Tại sao?" Diệu Tinh hỏi. "Mộ Sở, tại sao anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy, đến tột cùng tôi đã làm sai điều gì chứ?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở. "Có phải là để trả thù tôi, anh thật sự không ngại làm bất cứ điều gì hay không? Có phải là tôi chết đi thì anh mới cam tâm hay không?" Diệu Tinh bị mất khống chế gào hét lên.
Mộ Sở nắm chặt quả đấm, @MeBau*[email protected]@ quả nhiên, cô đã cho rằng chính là anh làm. Vẻ mặt hoài nghi của Diệu Tinh làm trái tim của anh đau nhói thật sâu, phá hủy hết lý trí của anh. "Trả thù sao?" Mộ Sở cười. "Làm sao em lại có thể nói như vậy được chứ?" Mộ Sở hỏi. "Diệu Tinh, lúc trước chúng ta đã hòa hợp với nhau như vậy…"
"Anh nói bậy!" Diệu Tinh kích động kêu to.
"Thật ra thì tôi thật sự yêu em, cho nên cũng không ngại làm thế thân của anh trai tôi đâu." Mộ Sở nắm chặt quả đấm cố ý để cho Tiêu Lăng Phong càng thêm hiểu lầm.
Diệu Tinh hoàn toàn tuyệt vọng. Cô nhìn sang Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, em không có." Cô lắc đầu. "Tin tưởng em, tin tưởng em một lần này đi…" Diệu Tinh cẩn thận từng ly từng tí đưa tay lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong.
"Diệu Tinh, vốn dĩ lúc trước tôi đã rất tin tưởng em, nhưng mà bây giờ…" Một lần nữa, kết quả xét nghiệm lại phủ định hoàn toàn đã đánh nát tuyến phòng ngự ở trong lòng anh. "Trình Diệu Tinh, em muốn tôi phải tin tưởng em thế nào đây, làm như thế nào để thật sự tin rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra đây?"
Bàn tay Diệu Tinh chậm rãi tuột xuống khỏi cánh tay của Tiêu Lăng Phong. "Đứa nhỏ này thật sự là con của anh..."
"Nói cho tôi biết, đến tột cùng em có phản bội tôi hay không?" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong đã run rẩy.
"Em không có!"
Một câu hỏi nghe cực kỳ xúc phạm. Ha ha… Mộ Sở cười. "Có muốn tôi cùng Tiêu Lăng Phong giao tiếp một chút, xem trên thân thể của em có điểm gì đặc biệt hay không?"
Trong biệt thự chỉ thấy an tĩnh không có một chút âm thanh nào. Trừ bỏ tiếng thở dốc dồn dập bởi vì mệt mỏi của cô, thì ngoài ra cũng không còn có âm thanh nào khác.
"Lăng Phong, anh ở đâu!" Diệu Tinh khẽ gọi một tiếng."Anh hãy ra ngoài đi! Nghe em giải thích." Cô nhẹ giọng nức nở, "Anh đã nói anh sẽ tin tưởng em kia mà!" Diệu Tinh từ từ lên lầu, cô đi tìm ở từng mỗi một căn phòng, ngay cả phòng vệ sinh cô cũng không bỏ qua...
Nhưng mà… Càng theo thời gian trôi qua, Diệu Tinh càng cảm thấy thất vọng. Từ từ, cô chống đỡ vào vách tường ở trên thang lầu ngồi xuống. Tí tách! Nước mắt liền rớt ở trên bụng cô. Cũng vào lúc này, đứa nhỏ trong bụng cô bỗng nhúc nhích.
"Bảo bảo, tin tưởng mẹ. Mẹ nhất định sẽ tìm ba ba để giải thích cho ba hiểu rõ." Đang lúc Diệu Tinh vô lực nỉ non, chợt nghe thấy có tiếng xe."Lăng Phong!" Diệu Tinh mừng rỡ đứng dậy, liều mạng không chút sợ nguy hiểm vội chạy tới cửa. Nhưng mà khi kéo cửa ra, người mà cô nhìn thấy lại chính là Đường Nhã Đình.
“… Tại sao lại là cô!" Thời điểm Diệu Tinh nhìn thấy Đường Nhã Đình, cô liền nhíu nhíu mày.
"Tôi cũng đang muốn hỏi, tại sao lại là cô." Đường Nhã Đình cười. "Lăng Phong có ở đây không?" Đường Nhã Đình cũng không để ý đến phản ứng của Diệu Tinh, cứ thế đi vào phòng khách. "Thế nào, sao chỉ có một mình cô như vậy?" Đường Nhã Đình nói xong thì để chiếc túi ở trong tay mình xuống. "Tôi tới đây là vì còn một món đồ." Đường Nhã Đình nói xong liền thuận tay rót cho mình một chén nước. "Ai nha, nóng quá, mệt chết tôi rồi!" Đường Nhã Đình ngồi xuống, bàn tay cố tình làm ra vẻ vô ý đặt ở trên bụng,
Diệu Tinh nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này, cô mới phát hiện ra trang phục của Đường Nhã Đình, giày đế bằng, váy mặc hình chữ A rộng thùng thình, mặt mũi cũng không hề trang điểm. Hết thảy những điều này… Cũng quá mức quen thuộc!
"Lăng Phong cũng thiệt là, đại ý như thế này, thời điểm lần trước đi bệnh viện kiểm tra, tôi cũng đã nói muốn anh ấy mang về, nhưng mà anh lại quên, làm hại tôi lại phải đi nhiều thêm một chuyến."
Lần trước? Kiểm tra? Diệu Tinh từ từ đi tới lấy quần áo ở trong túi ra. Không sai, bộ quần áo này là của cô. Tại sao Đường Nhã Đình lại mặc quần áo của cô như vậy, đáp án, rất hiển nhiên chính là, cô ta đã qua đêm ở chỗ này cùng với Tiêu Lăng Phong...
Không biết tại sao, đột nhiên Diệu Tinh liền nghĩ đến hai tháng trước… Hôm ấy trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong có vết thương, ha ha... Hai tháng, cô thế nhưng lại có thể nhớ rõ ràng như vậy...
Nước mắt của Diệu Tinh lại lăn xuống tí tách. Sau khi anh cùng người phụ nữ khác hô mưa gọi gió, cô thế nhưng chạy đến để làm hòa với anh… Còn có chuyện gì giễu cợt hơn so với chuyện này nữa đây!
Đường Nhã Đình đang ngồi yên lặng, Trình Diệu Tinh thực đúng alf một người thông minh, một phụ nữ cực kỳ nhạy cảm khi có chuyện gì đó xảy ra… Ha ha, tôi đây cũng không tin, như vậy rồi mà cô vẫn còn không đoán ra được. Tôi cũng không tin, đã như thế này mà các người vẫn còn có thể bình an vô sự được. Diệu Tinh nhìn chằm chằm thật lâu vào bụng của Đường Nhã Đình. Tiêu Lăng Phong, đây chính là cái mà anh nói yêu em sao, đây chính là lý do mà anh đã không tin tưởng vào em nữa có phải không...