Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 229 : Bởi vì Đường Nhã Đình cho nên anh đối xử với em như vậy phải không?
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Thời điểm Tiêu Lăng Phong thất thần trở lại nhà trọ thì đêm đã khuya. Nhưng mà điều anh không nghĩ tới chính là, khi anh mở cửa, nghênh đón anh lại sẽ là một khoảng đen ngòm...
Xoảng! Cái chìa khóa từ trong tay anh rơi xuống. Âm thanh loảng xoảng vang lên ở trong bầu không khí yên tĩnh như vậy nghe thật chói tai.
Anh mệt mỏi tựa người vào trên vách tường, màu đen hắc ám che dấu sự mệt mỏi cùng tiều tụy anh. Giật nhẹ cà vạt, Tiêu Lăng Phong đi vào trong phòng tắm. Trong lòng, trong đầu anh đã hoàn toàn rối loạn thành một đoàn, anh cảm thấy mình sắp bị ép đến nổi điên lên rồi.
Nước lạnh xối ào ào từ trên đầu xuống dưới. @MeBau*[email protected]@ Cái lạnh từ từ ngấm là bởi vì lạnh, hay là bởi vì trong lòng đang đau đớn mà cả người anh run rẩy. Anh yêu em như vậy, nhưng tại sao em lại có thể đối xử với anh như thế... Diệu Tinh, tại sao em lại có thể như vậy...
Bóng đêm dần dần dày đặc, Tiêu Lăng Phong từ trong phòng tắm đi ra ngoài, thì đã là một giờ sau. Nhưng mà trong phòng thì vẫn yên tĩnh như cũ. Anh lắc lắc đầu văng những giọt nước còn bám trên tóc ra, sau đó mệt mỏi nằm xuống trên ghế sa lon, nhắm đôi mắt lại. Trước mắt, bên tai anh lúc này, toàn bộ đều là đôi mắt đẫm lệ cùng giọng nói của Diệu Tinh.
"Lăng Phong, tin tưởng em..." Tiêu Lăng Phong chợt mở mắt, giống như trong lúc bất chợt lại tỉnh táo ra vậy. Anh đứng dậy, cũng đã trễ thế này rồi, tại sao Diệu Tinh lại vẫn chưa về đến nhà... Nghĩ đến Diệu Tinh đã gọi điện thoại cho anh giống nổi điên lên rồi, Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay lại thành quyền. Tiêu Lăng Phong nhặt cái chìa khóa rơi ở trên đất lên, xông tới về phía cửa. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Nhưng mà anh còn chưa kịp mở cửa ra, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng vặn mở khóa cửa.
Tiêu Lăng Phong lui về phía sau mấy bước, sau đó nhìn cánh cửa được chậm rãi kéo ra. Diệu Tinh nhanh chóng đi vào.
Diệu Tinh mệt mỏi đóng cửa lại. Cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong lại sẽ ở nhà của bọn họ. Cô nhìn lên người đàn ông một thân nhẹ nhàng khoan khoái đang ở trước mặt mình. Cặp mắt của Diệu Tinh nhìn anh không hề chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Lăng Phong như vậy, cô có chút sợ hãi.
"Đi đâu về?" Nhìn bộ dạng chật vật của Diệu Tinh, trong lòng của anh thấy kéo đau một hồi. Nhưng mà anh vẫn có thể tiết chế được cảm xúc kích động của mình không để cho nổi lên. Mái tóc của Diệu Tinh có chút xốc xếch, ngay cả váy áo cũng có chút bẩn thỉu. Gương mặt của cô lại càng thêm giống như một con mèo nhỏ nhem nhuốc. Ánh mắt của cô sưng đỏ hình như là đã khóc thật lâu.
Diệu Tinh không trả lời vấn đề Tiêu Lăng Phong hỏi. Bởi vì Diệu Tinh đã đi từ chi nhánh bệnh viện Thần Vũ về nhà trọ, có lẽ cũng bởi vì tâm tình xuống thấp. Cô đã đi từ biệt thự về tới đây, đường đi thật sự rất xa, thân thể của cô cũng đã nặng nề, cô đã phải cố sức không để rơi giầy trên chân, hiện tại chân của cô đã sưng lên.
Diệu Tinh mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon. Đứa bé lại máy thai một lần, nhìn vào trên bụng cũng có thể thấy rất rõ ràng. Ở dĩ vãng, những lúc như thế này Tiêu Lăng Phong luôn luôn sẽ hưng phấn mà ôm lấy Diệu Tinh hết hôn lại hôn. Sau đó anh sẽ nói chuyện cách bụng với đứa nhỏ… Bây giờ nghĩ lại, hết thảy đều sao mà giễu cợt đến như thế.
Tiêu Lăng Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hai chân Diệu Tinh sưng lên: "Em rất khổ cực đúng không?" Tiêu Lăng Phong hỏi: " Trình Diệu Tinh, em diễn trò như vậy mà em không cảm thấy mệt hay sao? Hiện tại, chúng ta hòa hoãn nói chuyện với nhau, một lần, anh cần em cho anh một lý do, nếu không..."
"Tiêu Lăng Phong, bằng không anh giết em đi! Anh mổ bụng em lấy đứa bé này ra ngoài, nhìn một chút xem, đứa nhỏ nó giống như anh, hay là nó sẽ giống như Mộ Sở..."
Tiêu Lăng Phong nghe lời nói này của Diệu Tinh..., đột nhiên tay liền nắm chặt lại.
"Tiêu Lăng Phong, anh đột nhiên trở mặt như vậy có phải là bởi vì Đường Nhã Đình đột nhiên mang thai hay không? Anh chán ghét phải tiếp tục diễn trò theo em, đúng không?" Diệu Tinh khổ sở hỏi lại. Thua thiệt cô còn ngây ngốc ở đó, cảm thấy lời của anh là thật, lại còn bắt đầu ước mơ cuộc sống về sau này của hai người bọn họ, tưởng tượng cảnh cả nhà ba người của bọn họ. Thậm chí là cả tình huống bốn người bọn họ về sau này ở chung một chỗ như thế nào… Nghĩ tới đây, Diệu Tinh cười lên một tiếng đầy chua xót! thậm chí ngay cả tên của đứa bé là gì cô cũng đã nghĩ xong. Nhưng mà kết quả thì sao chứ... Tiêu Lăng Phong lại chỉ vì một câu nói của người khác, liền hoài nghi cô.
"Trình Diệu Tinh, chẳng lẽ trong lòng của em, lời của anh lại không có giá trị, không đáng tin tưởng bằng lời nói của Đường Nhã Đình hay sao?"
"Chẳng phải là anh cũng đã tin tưởng lời nói của Mộ Sở đó sao!" Diệu Tinh hô to. "Anh tình nguyện tin tưởng rằng em thật sự đã phản bội anh! Tiêu Lăng Phong, anh có biết trong lòng của em thật sự cảm thấy rất khổ sở hay không?"
"Trình Diệu Tinh, vậy còn tờ báo cáo kết quả kiểm tra kia thì sao đây?" Tiêu Lăng Phong khom lưng tiến tới gần Diệu Tinh, cướp đi tất cả hô hấp của cô: "Ở thời điểm trước khi em làm kiểm tra xét nghiệm lần thứ hai, anh thật sự vẫn tin tưởng em, nhưng mà về sau lại..." Anh cười: "Anh nên hận sự quay lưng phản bội của em, hay là cảm tạ em đã nhân từ bỏ qua cho anh đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Tại sao em và Đường Nhã Đình đều nghĩ muốn thích mang đứa con của người khác đến nương nhờ ở trên đầu của anh như vậy? Có phải các người cảm thấy tôi rất giỏi việc trương cái mặt ra để nuôi con cho người khác hay không?"
"Cho nên, anh chính là tình nguyện tin tưởng em đã phản bội anh, chứ cũng không muốn tin tưởng đứa bé này là của anh sao?" Diệu Tinh gật đầu chấp nhận, đứng dậy: "Vậy thì phải để cho thời gian chứng minh hết thảy đi!" Diệu Tinh đặt tay ở trên bụng: "Tiêu Lăng Phong, nếu như chờ đến khi đứa nhỏ ra đời rồi, chứng minh được rằng nó không có một chút liên quan nào đối với anh, như vậy, em để cho anh tùy ý xử trí. Còn về phần... anh hoài nghi đã bị em phản bội... Em sợ rằng, em không có năng lực chứng minh. Bất quá... em nghĩ rằng, anh cũng sẽ không quan tâm đến điều này, có phải hay không? Bởi vì Nhã Đình của anh cũng đã mang thai rồi, có lẽ cũng đã được hai tháng rồi, anh cũng không cần đến em nữa, có phải hay không...