Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 247 : Bất ngờ gặp lại nhau

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Ầm! Một tiếng sấm vang lên. Người đang ngủ ở người trên giường cũng ngay sau đó bị giật nảy mình. Theo bản năng, hai bàn tay nhỏ bé ở dưới lớp chăn mỏng liền nắm thật chặc thành quả đấm.



"Mẹ, cứu con, con thật là đau..." Một tiếng khóc thê thảm đồng thời vang lên.



Tia chớp chớp lóe chớp lóe xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng. Ánh sáng theo tia chớp lóe lên trong phòng, tạo thành ánh sáng trắng chói mắt, làm cho người trong giấc mộng liền mơ thấy ánh đèn pha xe ô tô chói mắt...



"Cứu mạng..." Tiếng kêu đầy bất an bị tiếng sấm bao phủ. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong tròng mắt chảy xuống. Ở trong tiếng mưa rơi ào ào, tiếng bánh xe xẹt qua mặt đất tạo thành âm thanh bén nhọn chói tai. Tiếng xe chạy càng ngày càng gần...



"Không muốn, đừng tới đây..." Diệu Tinh run rẩy.



"Trình Diệu Tinh, @MeBau*[email protected]@  tôi muốn cô nợ máu phải trả bằng máu..." Giọng nói lạnh như băng mang theo hận ý nồng đậm...



Rầm! Tiếng thân thể bị va chạm tung lên, sau đó rơi xuống trên mặt đất. Máu tươi trong nháy mắt xông ra. Dưới ánh sáng của tia chớp, người vừa bị đụng vào, thỉnh thoảng nhìn giống như là Mộ Thần, thỉnh thoảng lại biến thành chính cô...



"A!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, từ trên giường ngồi bật dậy. Giờ phút này, mồ hôi đã thấm ướt đầy quần áo của cô, sợi tóc dính bết vào trên mặt của cô. Đã năm năm rồi... Không, là tám năm, hơn tám năm rồi, cơn ác mộng đáng sợ này, càng ngày càng nghiêm trọng...



Từ từ ôm chặt lấy hai chân, Diệu Tinh chôn mặt ở trong khuỷu tay. Bàn tay nắm thật chặt lại thành một đoàn, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), thân thể cũng bởi vì quá dùng sức mà phát run lên.



"Lau­ra!" Theo tiếng gọi lo lắng truyền vào trong lổ tai. Carlos đã bước nhanh đến, mở đèn trong phòng, nhìn bộ dạng Diệu Tinh mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng của anh nhói đau một hồi. "Có phải là em lại gặp phải ác mộng hay không?" Anh đưa tay lau mồ hôi của Diệu Tinh.



"Đừng sợ. Không sao đâu!" Giống như thường ngày, anh lại ôm Diệu Tinh vào trong ngực của mình.



Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn vang lên như cũ. Diệu Tinh không nói một lời, cô tựa vào trong ngực Carlos, tay ôm chặt lấy bụng, người trống rỗng. Sự đau đớn thê lương, lan tràn tới tứ chi bách hài. (*)



(*) Tứ chi bách hài (四肢百骸)/ tứ chi bách thể(四肢百体): Thành ngữ. Tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ toàn thân con người.
"Bạn bè của anh bao nhiêu tuổi!" Diệu Tinh hỏi. Nhìn cục diện trước mắt, nhất định sẽ không phải là một người tuổi còn trẻ.



"Ừ. Đã bảy mươi tuổi!"



"Cái gì?" Diệu Tinh cho là mình nghe lầm! Bảy mươi tuổi!



"Ừ, đúng thế!" Carlos gật đầu. "Anh cũng vẫn luôn ở nước ngoài, trở lại trong nước không được bao lâu." Carlos lôi kéo tay Diệu Tinh tay. "Anh biết là em không thích những trường hợp công khai như vậy, nhưng mà từ trước khi anh trở về trong nước, ông ấy đã muôn vàn dặn dò, nhất định phải đưa em đến để cho ông ấy gặp một chút!"



Diệu Tinh thoáng sửng sốt một chút.



"Em không vui sao?" Carlos cười..."Làm sao có thể chứ!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. Bọn họ chưa từng bao giờ tuyên bố đối với bên ngoài về quan hệ của mình. Nhưng mà ở Barcelona, tất cả những người quen thuộc với Carlos, ngay cả công nhân viên ơ trong công ty, cũng đã hoàn toàn coi hai người bọn họ chính là vị hôn phu vị hôn thê của nhau rồi. Nói khách khí một chút, chỉ cười.



Nói hai người bọn họ là bạn bè trai gái! Mỗi lần nghĩ đến mấy chữ bạn bè trai gái này, Diệu Tinh liền sẽ cảm thấy tóc gáy dựng ngược cả lên. Cô đã một đống tuổi như vậy rồi, nói như thê thật sự là kỳ quái hung ác. "Anh hãy đi trước đi, em tìm được Tiểu Duệ rồi sẽ đi tìm anh sau!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người bỏ đi.



Tiêu Lăng Phong đi tới bữa tiệc. So với dự đoán của anh tân khách được mời tới dự còn nhiều hơn rất nhiều. Vừa thoáng nhìn một cái anh đã nhìn thấy trong đám người có một cậu bé, cũng thoáng một cái, anh liền nhận ra đây chính là cậu bé mà anh đã gặp ở trong nhà hàng ngày hôm đó.



"Hi!" (Chào cháu – Tiếng Anh trong nguyên bản) Tiêu Lăng Phong sải bước chân dài đi nhanh tới.



"Cháu chào chú!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Tiểu Duệ hướng về phía anh lộ ra một nụ cười hữu hảo.



"Thế nào, sao cháu lại ở nơi này một mình như vậy?" Anh hỏi. "Cha mẹ cháu đâu?" Tiêu Lăng Phong còn đang hỏi, thì có một giọng nói mềm mại dịu dàng, nhẹ nhàng truyền tới đây.



"Tiểu Duệ!" Nghe thấy tiếng gọi ở phía sau lưng, thân thể Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Anh từ từ đứng lên, xoay người đi...