Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 248 : Nhìn thấy cô hạnh phúc

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Tiêu Lăng Phong từ từ xoay người, nhìn về phía người đang đi tới phía anh, hô hấp của anh tựa như cũng bị cướp đi. Tiêu Lăng Phong chỉ cảm thấy giống như hết thảy tất cả mọi vật chung quanh anh đều đã biến mất đi vậy. Anh đứng đó nhìn Diệu Tinh, nhìn cô từ từ đi đến gần. Dần dần anh đã có thể cảm nhận được mùi vị của cô, hô hấp của cô, nhìn cô... đi lướt qua bên cạnh anh...



"Mẹ!" Tiểu Duệ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hướng về phía Diệu Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào.



"Tại sao con lại chạy loạn như vậy? Ba con muốn dẫn con đi gặp bạn bè của ba đấy!" Diệu Tinh nói xong dắt tay Tiểu Duệ bỏ đi.



Ánh mắt của Tiêu Lăng Phong vẫn nhìn theo Diệu Tinh. Chẳng qua là... cho tới bây giờ, ở trong mắt của cô cũng không hề nhìn thấy anh. Cô chỉ lôi kéo cậu bé kia, sửa sang lại quần áo của đứa nhỏ, dịu dàng lau mồ hôi hột trên chóp mũi của cậu... Đứa trẻ kia đã gọi cô... Mẹ...



Ầm một tiếng. @MeBau*[email protected]@ Giống như là bị sét đánh trúng vậy.



"Mẹ, con giới thiệu cho mẹ người bạn mới của con!" Tiểu Duệ cầm ngón tay Diệu Tinh dắt đến gần. "Mẹ, đây là... chú… chú họ gì ạ?" Tiểu Duệ giới thiệu được đến một nửa mới đột nhiên nhớ ra đến bây giờ cậu cũng vẫn còn chưa biết tên họ của chú kia!



Diệu Tinh lúc này mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, chẳng qua là... Khi Diệu Tinh thật sự nhìn về phía anh, thế nhưng mà anh lại cảm thấy trước nay chưa từng bao giờ cảm thấy thất vọng như vậy, thậm chí là tuyệt vọng... Lúc Diệu Tinh nhìn anh thì vẻ mặt của cô không hề có một chút biến hóa nào. Trong mắt của cô không hề có một tia gợn sóng, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy...



"Tiểu Duệ, không phải là mẹ đã nói, nơi này không thể so sánh với Barcelona được. Mẹ không cho phép con tùy tiện nói chuyện cùng với người xa lạ!" Cô điểm một cái lên chóp mũi Tiểu Duệ.



"Anh là người xa lạ?" Dieendaanleequuydonn Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có một chút hơi run rẩy.



"Chẳng lẽ không đúng sao?" Diệu Tinh nhíu mi. Vẻ mặt cô hoàn toàn xa lạ. Nếu như không phải là vẫn gương mặt này, cô thật sự không hề có một chút tương tự nào với Diệu Tinh. Thời gian thật quá đáng sợ, nó có thể làm biến đổi một người trở thành cái bộ dáng này.



Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười khinh thường. "Tiểu Duệ, chúng ta đi thôi!"


Diệu Tinh không thèm để ý liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái. Sau đó cô lôi kéo Tiểu Duệ rời đi, tiếng giày cao gót gõ cộc lộc cộc lộc cộc nghe càng lúc càng xa. Tiêu Lăng Phong lùi lại về sau một bước. Mỗi một bước đi của cô, đều t giống như giẫm vào trái tim của anh. Thật là đau...



Diệu Tinh bưng lên một ly rượu, uống sạch một hơi, sau đó hai cánh tay chống lên trên bàn, ngón tay từ từ cuộn lại, khăn trải bàn màu trắng bị túm lại thành một đoàn. Cánh tay của cô có chút hơi bị run rẩy, không ngờ rằng, ở chỗ này cô thế mà lại gặp Tiêu Lăng Phong.



"Lau­ra, em có khỏe không?" Carlos nhẹ nhàng, cầm bàn tay đang run rẩy của cô.



Từ từ ngẩng  đầu lên, Diệu Tinh nhìn Carlos. Hiện tại, anh gần như đã có thể xác định, Tiêu Lăng Phong chính là người đàn ông của năm năm trước kia. Bằng không, cảm xúc của Diệu Tinh cảm xúc sẽ không kích động như thế, càng sẽ không có hành động luống cuống ở trước mặt Tiểu Duệ như vậy.



"Để anh đưa em trở về!"



"Không sao đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Người ta coi anh giống như bạn bè, làm sao anh nói về trước là rời đi ngay như vậy!" Diệu Tinh vỗ vỗ lên tay Carlos: "Yên tâm đi, em không sao đâu!" Sau khi uống một ly rượu, Diệu Tinh đã ổn định xong tâm tình của mình, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.



"Này, em không được uống rượu nữa nhé, biết không? Gần đây dạ dày của em không tốt!" Anh lau chút rượu trên khóe miệng của Diệu Tinh nói nhắc nhở. "Tiểu Duệ, con phải ở bên mẹ, không được nghịch ngợm chạy loạn khắp nơi nữa, biết không?" 



"Vâng! Ba cứ yên tâm đi! Con sẽ chăm sóc cho mẹ!" Tiểu Duệ vỗ vỗ lên ngực nói bảo đảm. Diệu Tinh và Carlos bị chọc cho bật cười. Mà hình ảnh một màn ngọt ngào này đúng lúc lọt vào trong ánh mắt của Tiêu Lăng Phong đứng cách đó không xa.



Diệu Tinh, đây chính là nguyên nhân mà em đã biến mất suốt năm năm qua sao? Trong lúc anh hối hận, tự trách, sống không bằng chết, thì em lại gả cho người khác, làm mẹ của người khác... 



Âm thanh lách cách từ trong lòng bàn tay của anh phát ra. Tại sao em lại phải tàn nhẫn như vậy? Cứ như vậy liền dễ dàng quên đi và bỏ rơi hết tất cả! Tiêu Lăng Phong cảm giác trái tim của mình giống như là bị người ta cứng rắn moi ra, đau đớn đến mức... Tựa như ngay cả việc hít thở cũng sắp sửa bị ngưng lại.



Diệu Tinh đã quên anh, ngay cả việc đụng vào anh thôi, cô cũng ngại bẩn... Ha ha... Một nụ cười khổ sở tràn ra ở bên khóe miệng của anh. Đây chính là báo ứng sao? Năm đó Diệu Tinh đã nói sẽ tìm một người tin tưởng cô, yêu con người của cô suốt cả đời này! Hiện tại Diệu Tinh đã thật sự làm được, cô thật sự đã để cho anh nhìn thấy cô hạnh phúc...