Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 249 : Hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Diệu Tinh đứng một mình ở trên ban công. Sau khi gặp Tiêu Lăng Phong ở trong bữa tiệc sinh nhật trở về, cả đêm Diệu Tinh chưa từng chợp mắt. Đủ loại quá khứ giống như thủy triều ập tới. Diệu Tinh mặc cho mình bị cuốn vào vùng nước xoáy của cừu hận. Bàn tay cô nắm thật chặt lấy lan can ban công, bất giác móng tay đã bị gãy hết lúc nào không biết...
Năm năm trôi qua, cô vẫn bị những cơn ác mộng dây dưa không dứt. Hồi ức của năm năm trước vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu, khiến cho đầu Diệu Tinh đau đến cau mày, tay cũng càng nắm chặt hơn.
Tách! Cho đến lúc có một chiếc móng trên ngón tay bị gãy ra, nơi đầu ngón tay toác ra tứa máu, chân mày của cô mới khẽ chau lại một cái. Diệu Tinh từ từ giơ tay lên xem xét đầu ngón tay. @MeBau*[email protected]@ Nhưng sau đó cô lại thả tay xuống, cũng không thèm để ý chút nào, xoay người đi vào trong nhà.
Đúng lúc chuông điện thoại trên bàn vang lên.
"A lô!" Diệu Tinh bắt máy điện thoại, nhưng mà hồi lâu cũng không có hồi âm ở phía đầu điện thoại bên kia. Diệu Tinh đoán được, cú điện thoại này rất có thể là của Tiêu Lăng Phong gọi tới. Cô khẽ cười để điện thoại xuống, đi ra ngoài căn phòng. Nếu như Tiêu Lăng Phong tìm đến, có phải là chính cô cũng không có lý do nào để tránh né hay không?
Đinh! Thang máy chợt dừng lại một chút, khi cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy Diệu Tinh. So với sự kinh ngạc của anh thì Diệu Tinh lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong lòng Tiêu Lăng Phong chẳng qua [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) thử ôm một chút hy vọng đi tới nơi này. Mới vừa rồi anh đã gọi điện thoại nhưng không biết nên nói cái gì, anh cho là Diệu Tinh sẽ tránh né, chưa từng nghĩ rằng, cô thế nhưng lại đi ra ngoài. Ngay cả trang phục cũng rất chính thức, làm cho anh không thể xác định được có phải Diệu Tinh đi ra gặp anh hay không.
"Em phải đi ra ngoài sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Diệu Tinh quan sát Tiêu Lăng Phong. Ngẫm lại với năm năm trước, giờ đây anh trở nên thành thục, cũng càng có sức hấp dẫn hơn. Xem ra mấy năm qua Đường Nhã Đình đã phục vụ anh khá tốt. Khẽ nhíu cặp lông mày lại, Diệu Tinh đi vòng qua bên người Tiêu Lăng Phong.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kéo cổ tay Diệu Tinh lại. Cổ tay của cô cực kỳ mảnh khảnh, thật lạnh như băng. Lạnh giá đến thấu xương... "Chúng ta..." Tiêu Lăng Phong đang nói, tự nhiên lời nói lại cứng ở trên khóe miệng. Bên dưới đầu ngón tay của anh, xúc cảm của vết sẹo thật rõ ràng như vậy.
Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong quan sát vết sẹo trên cổ tay của cô. Đây là dấu vết để lại sau khi Diệu Tinh gặp phải nguy hiểm, cô suýt nữa bị người khác luân phiên cường bạo, nên đã tự sát.
"Tổng giám đốc Tiêu, xin ngài hãy tôn trọng người khác một chút! Tôi cũng không muốn mình mới vừa vừa về nước, liền bị xảy ra xì căng đan tin tức cùng một phụ nữ ầm ĩ vì một người đàn ông!" Diệu Tinh uốn éo vặn vẹo cánh tay để tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Lăng Phong, sau đó liền vẫy vẫy cổ tay.
"Thật xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói một câu. Chuyện này mới nực cười đến cỡ nào chứ. Hai người bọn họ bây giờ thế nhưng lại lạnh nhạt đến độ phải nói lời xin lỗi với nhau. "Tay của em..." Tiêu Lăng Phong nhìn đầu ngón tay của Diệu Tinh. "Còn đau không?"
"Mục đích trở về nước lần này của tôi, Tiêu Lăng Phong, tôi cũng không có ý định có bất kỳ giấu giếm nào. Đầu tiên, chính là công việc của người vợ của anh ở dưới cờ chi nhánh công ty tập đoàn M. Nếu như cô ta không muốn bị việc gì đó, vậy hãy anh hãy bảo cô ta tự động chào từ giã đi. Còn anh nữa! Tôi đã nói rồi, những câu đã nói tôi sẽ giữ đúng lời, cho nên cũng mời anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kéo tay Diệu Tinh: "Anh không tin em sẽ biến thành một con người như vậy.
"Anh cũng không nghĩ rằng tôi sẽ trở về trong nước đó thôi, nhưng mà... Tôi lại không như vậy, tôi đã trở lại!"
"Diệu Tinh, cho anh cơ hội để giải thích có được không? Anh biết trong quá khứ anh đã làm sai rất nhiều chuyện! Diệu Tinh, em hãy trở lại đi, hãy cho anh một cơ hội để bồi bổ lại!" Thái độ của Tiêu Lăng Phong khẩn thiết gần như hèn mọn.
"Trở về ư? Trở về đâu đây? Trở lại bên cạnh anh sao?" Diệu Tinh giống như nghe kể chuyện cười vậy. “Chẳng phải Nhã Đình của anh đã sinh cho anh một đôi Long Phượng thai rồi đó sao? Anh còn muốn con gì nữa? Bất quá... Chuyện này hiện giờ tôi lại không thể nào giúp đỡ anh được rồi!" Ngón tay Diệu Tinh từ từ cuộn lên. "Anh có biết không, năm năm trước, sau trận tai nạn xe cộ kia, bác sĩ đã nói, tôi không thể sinh con được nữa!" Diệu Tinh trần thuật, trong giọng nói tựa như còn mang theo một ý cười.
Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại tràn đầy thống khổ. Trái tim anh giống như bị xé nứt ra vậy, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi vị của máu tanh.
"Thật xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong thống khổ nói, nếu không phải năm đó anh đi theo Diệu Tinh ra ngoài, thì chuyện về sau sẽ không phát sinh rồi.
"Thật xin lỗisao?" Diệu Tinh hỏi."Lời nói thật xin lỗi này của anh hiện tại không chút đáng tiền!" Diệu Tinh lắc đầu.
"Diệu Tinh, chuyện năm đó, anh rất xin lỗi, nhưng mà chuyện thật sự không phải là như em nghĩ đâu! Em hãy cho anh một cơ hội, có được hay không? Anh sẽ bồi bổ lại cho em!"
"Bồi bổ lại sao?" Diệu Tinh nhíu mi. "Anh cảm thấy anh muốn bồi bổ lại cho tôi, nhưng tôi lại cần anh phải bồi bổ lại hay sao?" Diệu Tinh hỏi. "Hiện tại tôi cũng không thiếu cái gì hết. Anh bồi bổ lại có thể tiết kiệm được rồi."
"Diệu Tinh, em nhất định cứ phải xa cách như vậy hay sao? Em cho anh một cơ hội có được hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Ha ha... Nghe thấy những lời này của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh liền bật cười lên khanh khách. "Xa cách ư? Vậy xin hỏi Tiêu thiếu gia, anh cảm thấy tôi đối với anh cũng nhiệt tình như lửa, có phải hay không?" Diệu Tinh tiến lên, khinh bạc nâng lấy cằm của Tiêu Lăng Phong: "Anh nghĩ muốn bồi bổ lại sao? Được thôi!" Diệu Tinh gật đầu, "Vậy anh hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi đi..."